MƯỜI NĂM KẾT HÔN, LẦN ĐẦU TÔI VỀ NHÀ NGOẠI ĂN TẾT - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:47:08
kìm cơn giận, dùng cách tương tự đẩy nó một cái.
“Tiêu Viễn, xin em !”
Nó ngơ ngác , vẻ mặt tổn thương: “Con sai. Con mới là con của mà!”
nghiêm mặt: “Nếu con còn tự nhận là con của , thì xin em .”
“Chỉ là trẻ con nô đùa, cần nghiêm trọng thế ?” – Tiêu Hằng lên tiếng chịu nổi nữa.
thèm lấy một cái: “Đây là nhà , hài lòng thì dắt con cho.”
Mùng Bảy Tết, Tiêu Hằng về cơ quan việc.
Anh để Tiêu Viễn ở nhà .
Từ đó, gần như chuyện với Tiêu Viễn.
bận rộn chuẩn hồ sơ, chạy khắp nơi phỏng vấn, còn tâm trí quan tâm đến nó nữa.
Rất nhanh, trúng tuyển một công ty, bắt đầu cuộc sống sáng tối về, giống hệt bố nó ngày .
Mỗi ngày ăn mặc chỉn chu khỏi nhà — trở thành hình tượng mà Tiêu Viễn từng luôn ao ước.
Thế nhưng, trông nó chẳng hề vui vẻ.
Ngày tựu trường của nó cũng sắp tới.
Một hôm, khi chuẩn , nó chặn , ánh mắt đầy mong đợi: “Mẹ ơi, sắp khai giảng , con sắp . Mẹ thể xin nghỉ một ngày ở nhà chơi với con ?”
tiếc nuối lắc đầu, thẳng thừng từ chối: “Không . Mẹ đang theo sát một dự án quan trọng, thể vắng mặt.”
Nó cam lòng, hỏi : “Cái đó còn quan trọng hơn con ?”
chẳng đáp, lặng lẽ bước qua, mở cửa, dùng hành động để trả lời nó.
Tình yêu của là vô điều kiện.
yêu xứng đáng.
Một tháng , dự án phụ trách kết thúc thuận lợi.
nhận một khoản tiền thưởng nhỏ và vài ngày nghỉ.
nghĩ, một chuyện... đến lúc kết thúc.
Khoảng mười phút khi đến Cục Dân chính, Tiêu Hằng mới xuất hiện.
Anh ăn mặc chỉn chu, nhưng nồng nặc mùi rượu, mắt đỏ ngầu đầy tia máu, rõ ràng là cả đêm ngủ.
cũng thức trắng cả đêm.
là vì quá phấn khích.
Còn ... vì lý do gì, cần .
Tiêu Hằng cố nặn một nụ : “Giai Giai, hôm nay em thật xinh . Anh nhớ đến hồi đại học của chúng ...”
“Dừng.” lạnh lùng ngắt lời. “Chuyện cũ kỹ , khỏi nhắc .”
Bước khỏi Cục Dân chính, rạng rỡ hẳn lên.
Còn Tiêu Hằng thì mặt còn giọt máu, tinh thần suy sụp, cả như rút cạn sinh khí.
Anh vẫn cam lòng, níu lấy tay áo , dè dặt hỏi: “Giai Giai, nếu xin chuyển công tác về thành phố em, thể theo đuổi em từ đầu ?”
“Tất nhiên.”
Ánh mắt Tiêu Hằng lóe lên niềm vui, nhưng kịp gì, tiếp lời:
“Anh quyền theo đuổi, còn — quyền từ chối.”
Nghe , như mất hồn, lặng lẽ rời .
Còn , ngẩng đầu bước về phía tương lai mới thuộc về .
Phiên ngoại
Thực , Tiêu Hằng vẫn luôn sợ hãi.
Người , nghiệp đại học xong, phần lớn các cặp đôi đều chia tay — đặc biệt là yêu xa.
Từ lâu, Cố Giai ở thành phố khi trường. Gia đình, bạn bè của cô đều ở đây.
Anh ở cùng cô.
cha Tiêu Hằng sợ con trai xa, sẽ bỏ bê họ.
Họ , họ nuôi khôn lớn đến giờ, nếu về quê việc thì là bất hiếu.
Anh hận họ, nhưng cũng thể thoát khỏi ràng buộc.
Vì , cố thi đậu biên chế quê nhà, với Cố Giai rằng trở về xây dựng quê hương.
Anh tưởng cô sẽ do dự, vì cô từng rời xa cha .
Không ngờ cô đồng ý cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-nam-ket-hon-lan-dau-toi-ve-nha-ngoai-an-tet/6.html.]
Tiêu Hằng , lúc cô nhận lời mời việc từ một công ty trong thành phố.
Cô gì. Anh cũng giả vờ .
Trong lòng, thầm hứa sẽ yêu cô suốt đời.
Năm thứ hai khi cưới, Cố Giai nhớ nhà, về chơi.
Anh vui, nhưng cũng phản đối .
May cô mang thai, thai yếu, nên cô từ bỏ ý định về quê.
Anh thuyết phục cô nghỉ việc, tập trung chăm con.
Dần dần, thế giới của cô chỉ còn và đứa trẻ.
Vài năm , con lớn lên, cô về thăm nhà.
Anh hiểu — tại cô cứ bám lấy cái nơi gọi là "nhà"?
Cô lấy , chẳng đây mới là nhà cô ?
Hay là... cô hối hận ?
Cô nhận cuộc sống ở đây quá tầm thường, về thành phố thuộc về cô.
Anh tuyệt đối cho phép điều đó xảy .
Anh cố cản , nhưng đẩy cô xa hơn.
Thậm chí, đến mức đường ai nấy .
Anh hiểu, tại Cố Giai kiên quyết ly hôn?
Anh gì sai? Anh vẫn luôn với cô mà?
Kiếm tiền để cô tiêu, bắt cô ngoài việc.
Không cờ bạc, gái gú.
So với những gã đàn ông vợ bỏ khác, chẳng oan uổng lắm ?
Anh cố níu kéo, nhưng Cố Giai quyết tâm.
Sau khi ly hôn, Tiêu Hằng sống như kẻ mất hồn.
Công việc liên tục mắc , sếp mắng như tát nước.
Anh quên đón con, để nó lạc lõng một ở trường.
Đứa trẻ oán trách , hận đuổi .
“Con ở với ba, con !”
“Là của ba! Ba cho về nhà, mới bỏ !”
Tiêu Hằng chẳng buồn đáp . Cố Giai thậm chí còn chẳng tranh quyền nuôi con. Cô thất vọng.
Không còn ở chung thành phố, chủ động liên hệ, — cả đời , họ thể sẽ chẳng gặp .
Về , vì quá nhớ nhung, lén đến chung cư của cô chờ.
Lâu lắm , mới thấy Cố Giai.
Cô sống , cùng bố dạo, gương mặt rạng rỡ.
Anh cố nhớ cuối cô như là khi nào, nhưng chẳng thể nhớ nổi.
Có lẽ... cô luôn mệt mỏi.
Lần gặp là trong buổi họp lớp.
Tiêu Hằng ở một góc, mong ngóng bước kế tiếp là cô.
Cuối cùng, đợi — nhưng Cố Giai một . Bên cạnh cô là một đàn ông xa lạ, hai vô cùng mật.
Tiêu Hằng dám nữa, cũng dám hỏi han.
Anh hoảng hốt bỏ chạy khỏi bữa tiệc.
Sau đó, bắt đầu nghiện rượu.
Rượu là thứ — giúp quên phiền muộn.
Anh yêu cảm giác say khướt.
Chỉ khi say, mới thấy hình bóng của Cố Giai.
Dù nôn máu, vẫn chịu buông chai rượu.
Cho đến một đêm, uống say bao giờ tỉnh nữa.
Miệng vẫn còn nở nụ — như thể đang mơ một giấc mơ .
HẾT.