Mười Sáu Năm Gió Tan - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
Đứng ngoài quán lẩu, lòng tôi hiếm hoi có được sự bình tĩnh và thảnh thơi.
Liên tục có những người cười nói đi ngang qua tôi, họ còn trẻ, hòa thuận.
Họ thật náo nhiệt!
Tôi liếc nhìn lần cuối về phía con gái trong quán.
Con bé đang cười toe toét gọi video.
Tôi nhìn khẩu hình miệng nó, rõ ràng đọc được hai từ: “ba” và “mẹ mới”.
Ánh mắt tôi bất giác dừng lại nơi hình bóng phản chiếu trong tấm kính.
Nếu không phải ngoài tôi ra không có ai khác đứng yên ở đó, tôi nhất định không tin người đàn bà béo ú, nhờn nhụa, luộm thuộm trong gương kia lại là chính mình.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh con gái khi mới chào đời.
Chỉ là một nhúm nhỏ mềm mại, yếu ớt như cánh hoa.
Chớp mắt đã mười lăm năm trôi qua, mười lăm năm sống trong cuộc hôn nhân như quả phụ khiến tôi khổ sở đến mức kiệt quệ.
Nhưng tôi dám chắc một điều—tôi chưa từng lơ là con gái, dù chỉ một ngày, một việc, dù chỉ là một sợi tóc rụng hay một móng tay bị sứt.
Vậy mà, tôi cũng không biết con gái mình đã thay đổi thành ra thế này từ lúc nào.
Tôi không cho rằng mình sai.
Sai là ở người cha biến mất của nó, là ở bà nội chiều chuộng quá đà, là ở ông nội luôn mở miệng ra là đ á n h mắng tôi.
“Thôi đủ rồi, trẻ con yêu đương tí thì sao nào! Bà thấy thằng bé đó cũng được đấy chứ, đúng là cháu gái bà, có mắt nhìn, không như ba mày, mắt mù mới cưới về được một con mụ chanh chua, phá hoại gia đình.”
“Sau này con đừng có giống mẹ con, sống chẳng ra gì, làm cả nhà rối tung lên.”
“Cô ngoài nổi nóng ra còn làm được gì? Nhìn cô là thấy xui rồi.”
“Lại mua đồ mới à? Năm ngoái Tết vừa mua xong còn gì? Cô suốt ngày ru rú trong bếp, mua nhiều đồ thế để ai ngắm?”
“Tại cô đấy! Không thì sao tôi lại thành tàn phế? Tôi kiếp trước tạo nghiệt gì mà con trai tôi lại cưới cô? Cút!”
Những câu như thế, tôi đã nghe suốt mười sáu năm nay.
Trong mắt con gái, tôi là một người đàn bà rắc rối, lắm chuyện, thiếu hiểu biết, lại còn dễ nổi nóng—một kẻ thất bại.
Một bên là bà mẹ suốt ngày la mắng, kiểm soát, cấm đoán. Một bên là người ba và bà nội dịu dàng, chiều chuộng, muốn gì cũng cho.
Sống chung dưới một mái nhà, ai tốt ai xấu, rõ ràng như ban ngày.
Chỉ là, tôi từng nghĩ con gái mình biết phân biệt phải trái.
Giờ nghĩ lại, mười sáu năm qua, tôi thật sự chẳng có gì cả.
Gió ngoài cửa quán lẩu thổi tung tóc tôi, rối bời cả khuôn mặt.
Trong quán, ba người quây quần bên nồi lẩu, nói cười vui vẻ.
Điện thoại tôi reo lên.
Là mẹ chồng.
Tôi lập tức cúp máy, trong lòng trào dâng một nỗi chán ghét khó tả.
Năm đó, tôi mang thai tám tháng thì bố chồng bị liệt nửa người.
Mẹ chồng viện cớ không chăm nổi, nói giúp việc không chu đáo, liền dọn thẳng tới ở cùng vợ chồng tôi.
Nhưng sau khi chuyển đến, bà suốt ngày đi đánh bài, nhảy múa, cả ngày chẳng thấy mặt.
Chồng tôi thì chỉ chăm bố hai ngày, rồi lại biệt tích nhân gian như thường lệ.
Gánh nặng chăm sóc bố chồng rơi thẳng vào tôi.
Tôi đề xuất thuê người giúp, cả nhà chồng đều phản đối.
Chưa đầy nửa tháng sau khi ông dọn đến, tôi bị ông đẩy một cái mà sinh non.
Đến giờ nhớ lại cơn đau năm đó, dù đã mười sáu năm, tôi vẫn rùng mình.
Tôi rời khỏi quán lẩu hoàn toàn.
Lúc quay lưng đi, tim vẫn đau nhói, dù gì con gái cũng là chỗ dựa tinh thần suốt mười sáu năm qua của tôi.
Nhưng không sao, rồi sẽ ổn thôi.
Vì chồng tôi, Trương Chí, đã ngoại tình từ lâu.
Và con gái tôi, rất ủng hộ chuyện đó.
Gió thổi qua khi tôi quay đi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Ai mà ngờ, trong một buổi tối bình thường, tôi đã buông bỏ tất cả, đứng giữa con phố nhộn nhịp, lại có thể lần đầu tiên sau mười sáu năm, cảm nhận được một chút thảnh thơi mà tôi chưa từng có.
Đêm tối, gió nhẹ, đèn neon.
Tốt thật.
Mũi tôi cay cay.
2
Tôi như thấy được chính mình của mười sáu năm trước đang đứng trong gió, vẫy tay với tôi.
Mười sáu năm trước, tôi vừa mới tốt nghiệp đại học.
Ngành quản trị du lịch.
Khi Trương Chí cầu hôn tôi, công ty du lịch do tôi và bạn cùng phòng lập nên đang vào thời kỳ đỉnh cao đầu tiên.
Vì tình yêu, tôi đã từ bỏ tương lai tươi sáng trong tầm tay, tự giam mình trong căn nhà nhỏ bé, với ba bữa cơm mỗi ngày.
Tôi đói rồi.
Tiền trong tay không đủ, khi nãy vào quán lẩu tôi chỉ gọi cho con gái món nó muốn ăn.
Tôi nhìn số dư tài khoản chỉ còn hơn một trăm tệ, tay khẽ run.
Điện thoại lại vang lên.
Trong lòng tôi trào lên một nỗi chán ghét không kìm được.
Ngoài cái nhà đó ra, chẳng ai gọi cho tôi cả.
Tôi định tắt máy.
Tôi mệt rồi, không còn sức để cãi nhau với họ nữa.
Nhưng tên hiển thị trên màn hình khiến tôi khựng lại.
Tôi vỗ vỗ đầu mình, bàn tay lạnh buốt giúp tôi tỉnh táo lại phần nào.
“Hiểu Tình ?”
Nghe thấy giọng quen thuộc bên kia đầu dây, tôi có cảm giác như đang mơ.
Tôi hé môi, mới nói được hai chữ thì nước mắt đã tuôn ào ạt, tôi bật khóc nức nở.
Lưu Hiểu Tình hoảng hốt:
“C-cậu đừng khóc nữa!”
“Cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu ngay bây giờ.”
Lưu Hiểu Tình , bạn cùng phòng đại học của tôi, là người duy nhất vẫn nhớ sinh nhật tôi suốt bao năm qua.
Tôi muốn nói cho cô ấy biết tôi đang ở đâu, nhưng tiếng khóc nghẹn ngào không cách nào dừng lại.
Trong lòng tôi ngập tràn hối hận—năm đó tôi không nên lấy chồng.
Bên kia điện thoại im lặng rất lâu.
Đợi đến khi tôi ngừng khóc, Hiểu Tình hỏi lại tôi đang ở đâu.
Tôi nói tôi muốn đến nhà cô ấy, tự mình đến cũng được.
Cô ấy cười khẩy: “Cậu có tiền không?”
Tôi chưa bao giờ kể về cuộc sống của mình, nhưng cô ấy chỉ cần nhìn là biết tôi đang túng thiếu.
Tôi nói địa chỉ hiện tại của mình.
“Nửa tiếng nữa.”
Vừa cúp máy, tôi nhận được tin nhắn WeChat.
Là chuyển khoản của Hiểu Tình .
20.000 tệ.
Tôi sững sờ.
Từ sau khi kết hôn đến giờ, tôi chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, tin nhắn tiếp theo đã đến.
“Vốn là tiền của cậu, cứ cầm trước đi, gặp rồi nói.”
Kèm theo là bức ảnh một bàn tay cầm vô-lăng.
Tôi bỗng nhớ lại ngày mình xuất viện sau khi sinh.
Trương Chí nói sẽ đến đón tôi, nhưng tôi chờ đến trưa vẫn không thấy bóng dáng.
Tôi bế con tự làm thủ tục, tự bắt xe về nhà.
Vừa mở cửa, chờ tôi chỉ là tiếng chửi rủa của bố chồng.
Nửa tiếng sau, Lưu Hiểu Tình xuất hiện.
Chiếc xe đỏ chói dừng trước mặt tôi, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc của cô ấy.
Tôi bật cười.
Chúng tôi đều có thể là chính mình của mười sáu năm trước.
“Tớ biết ngay là cậu sẽ thành ra như thế này mà, cứ nhất quyết phải lấy cái thằng khốn đó!”
Cô ấy vẫy tay chỉ vào ghế phụ: “Lên xe mau!”
Tôi ngồi lên, trong xe ấm áp lạ thường.
“An ủi cảm xúc để sau nhé, để tớ lo cái ăn cái mặc cho cậu trước.”
Bao nhiêu buồn tủi trong lòng tôi tan biến hết.
Lưu Hiểu Tình vừa lái xe vừa kể về số tiền hai mươi nghìn đó.
3
Mười sáu năm trước, sau khi tôi nghỉ việc ở công ty du lịch không lâu, công ty nhận được một khoản đầu tư hai trăm nghìn tệ.
Theo lý mà nói, khoản tiền ấy không còn liên quan đến tôi nữa, nhưng cô ấy vẫn tính phần của tôi.
Tôi lại muốn khóc.
“Tớ không thể nhận.”
“Cậu phải nhận.”
Lưu Hiểu Tình kiên quyết.
Cô ấy nói, năm đó nếu không phải tôi nhất định đòi cưới Trương Chí, thì khoản tiền đó cô ấy đã đưa cho tôi rồi.
Nhưng vì nghĩ tới Trương Chí là không yên tâm, nên cô ấy dốc toàn bộ vốn đầu tư lại vào công ty, suốt những năm qua, lợi nhuận chia đôi cho cả hai.
Phần của tôi, cô ấy vẫn giữ giùm.
Mười sáu năm, con số không nhỏ chút nào.
Tôi cảm giác như đang mơ.
“Thôi, đổi chủ đề đi.”
Cô ấy phẩy tay.
“Công ty dạo này đang mở rộng tuyến mới, thứ tư tuần sau cậu bay sang Đức, bàn hợp tác với đối tác bên đó.”
“Cực khổ bao nhiêu năm rồi, giờ cũng đến lúc tớ nghỉ ngơi một chút.”
Lưu Hiểu Tình cười đắc ý.
Tôi cũng cười, lòng tràn đầy hy vọng.
Mười sáu năm sau, cuối cùng tôi lại thấy được tương lai.
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy từ ghế phụ.
Đèn đường nối tiếp nhau lướt qua, ánh sáng lúc sáng lúc mờ.
Tôi nhìn rõ hơn.
Mắt cô ấy ươn ướt.
Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ đưa tôi về nhà, nhưng xe dừng lại ở nơi ánh đèn rực rỡ.
“KTV?”
4
Tôi choáng váng.
Từ sau khi yêu Trương Chí, tôi chưa từng đến những nơi như thế này nữa.
Lưu Hiểu Tình đầy vẻ chán ghét:
“Mở miệng to thế làm gì? Hôm nay là sinh nhật cậu đấy, không nhớ à?”
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, suýt nữa lại muốn khóc.
Nhưng tôi kìm lại được.
Ba phút sau, tôi vẫn bật khóc.
Trên bàn trong phòng KTV có đặt một chiếc bánh kem to, bên trên ghi dòng chữ:
“18 tuổi – phiên bản 18.0”
Phòng có thể là đặt gấp, nhưng bánh thì chắc chắn đã chuẩn bị từ trước.
Lưu Hiểu Tình không cho tôi cơ hội khóc tiếp.
Cô ấy dí thẳng micro vào mặt tôi:
“Hát đi!”
Mười sáu năm trước, tôi từng là nhân vật nổi bật của trường, vì tôi hát rất hay.
Từng đạt vô số giải nhất trong các cuộc thi hát sinh viên.
Khi rời KTV thì đã là nửa đêm.
Tôi liếc điện thoại—không một tin nhắn.
Lưu Hiểu Tình không vui:
“Đừng nói với tớ là cậu còn định quay lại tìm bọn họ?”
Tôi bất lực đáp:
“Tớ còn chưa lấy đồ đi…”
Cô ấy đòi đi cùng tôi, nhưng tôi không cho.
Cô ấy rất ghét Trương Chí, từng nhiều lần khẳng định Trương Chí lăng nhăng với nhiều phụ nữ.
Lúc đó tôi lại nghĩ cô ấy thiên vị nên nói quá.
Giờ chỉ muốn tát cho mình một cái.
Chung cư rất ồn.
Tiếng Trương Chí hát vang vọng giữa đêm khuya, đủ làm mấy đứa trẻ khóc thét.
Anh ta hát dở tệ, ghét hát, thế mà hôm nay lại vui đến vậy.
Tôi đứng trước cửa, đang lục tìm chìa khóa thì đúng lúc đổi bài, đổi người.
Giọng phụ nữ vang lên.
Tôi biết, là “tiểu tam”.
Chưa kịp tìm được chìa khóa thì cô hàng xóm bên đối diện mở cửa với vẻ tức giận:
“Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải sang xem hôm nay nhà nó…”
Vừa thấy tôi, bà khựng lại.
Nhưng giọng bà mềm xuống hẳn—bởi bình thường chỉ có hai ông bà sống với nhau, tôi hay giúp đỡ nên bà quý mến.
“Tiểu Ninh à, nhà cháu có họ hàng đến à?”
Tôi lắc đầu:
“Không ạ, chồng cháu ngoại tình.”
Đến nước này, tôi không cần giữ mặt mũi cho nhà Trương Chí nữa.
Huống hồ, tôi không muốn lòng tốt của mình trở thành cái cớ cho gia đình đó làm càn.
Bà hàng xóm không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi đầy thương xót, rồi thở dài.
Tôi mỉm cười nói:
“Bác đừng lo, cháu chuẩn bị ly hôn rồi, chỉ về lấy đồ thôi.”
Giọng tôi bình tĩnh chưa từng có.
Khi nghe giọng người phụ nữ kia hát, sợi dây cuối cùng trói buộc tôi vô hình cũng đứt.
Ông hàng xóm cũng ra cửa.
Ông bảo tôi cứ yên tâm vào dọn đồ, hai bác sẽ đứng chờ ngoài cửa.
Ông còn hỏi tôi có cần chỗ ở hay người giúp gì không, nếu cần, ông có thể gọi con trai về.
Tôi mỉm cười từ chối.
Có những việc, nhất định phải tự mình đối mặt.
5
Khi tôi bước vào nhà, thế giới cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Ban nãy tôi phải nói to mới trò chuyện được với hàng xóm.
Ai trong nhà cũng giật mình nhìn tôi, chỉ trừ con gái tôi.
Nó thân mật ôm tay "tiểu tam":
“Dì Yên Yên, con đã nói rồi mà, chẳng cần phải lo gì cả.”
“Mẹ con ấy à, vừa béo vừa già, mà quan trọng nhất là ngoài nổi nóng ra thì chẳng biết làm gì.”
“Dì nhìn mà xem, dì đẹp như tiên nữ ấy, mẹ con làm sao sánh nổi.”
Tôi khó mà tin được đó là lời của đứa con gái mười sáu tuổi của tôi.
Trương Chí ho nhẹ hai tiếng:
“Em cũng đừng giận, con bé nói đúng đấy.”
“Phải cảm ơn cả Lương Yên nữa, không thì anh đi ra ngoài chẳng biết dắt ai theo.”