Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Mười Sáu Năm Gió Tan - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:23:58

Bảy rưỡi sáng, chúng tôi đến công ty du lịch. Nhân viên đã bận rộn từ sớm.


Thấy Lưu Hiểu Tình , mọi người lập tức dừng tay, vây lại chào hỏi.


Cô ấy cười tươi giới thiệu tôi với mọi người.


Tôi cảm nhận được rõ ràng—họ không mấy tin tưởng tôi.


Đúng vậy, mười sáu năm làm nội trợ đã khiến tôi hoàn toàn khác biệt với một người phụ nữ công sở.


Sự khác biệt đó, không thể khỏa lấp bằng mỹ phẩm hay quần áo đắt tiền.


Lưu Hiểu Tình  sắp xếp tôi làm việc trong văn phòng của cô ấy:


“Tớ nghỉ phép rồi, có chuyện cũng đừng gọi tớ.”

 


Nói rồi cô ấy ngẩng cao đầu, oai phong rời đi.

 


Tin đồn trong công ty lập tức lan ra như cháy rừng.


Nói rằng tôi là người ép Lưu Hiểu Tình  rời đi.


Nói rằng mấy năm nay tôi làm tiểu tam bị đá nên mới quay về.


Tin đồn rất nhiều, nhưng nguồn gốc chỉ có một người:


Lương Yên.


Cô ta đã vào làm ở chính công ty của tôi.


Nhưng tôi không có thời gian xử lý.


Vì tôi sắp bay sang Đức.


Xử lý cô ta… để sau khi về rồi tính.


Khi ngồi trên máy bay, tôi nghĩ thầm:


Trò hay—mới chỉ bắt đầu.

 

11

 

Việc ký hợp đồng diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với tôi tưởng.

 

Trước đó, Lưu Hiểu Tình  đã gần như xử lý xong mọi thứ qua email với đối tác.


Tôi biết, cô ấy sợ tôi không thích ứng kịp với xã hội và môi trường công sở hiện nay, nên muốn lần đầu ký hợp đồng của tôi phải vô cùng trơn tru.


Nhưng tôi lại rất khao khát được chứng minh năng lực của chính mình.


Vì thế, vào đêm trước ngày về nước, tôi dẫn Mạn Mạn đến công ty du lịch lớn nhất ở địa phương.


Nếu ký được với họ, chúng tôi gần như sẽ mở ra toàn bộ thị trường Đức, thậm chí là châu Âu.

 


Lúc bước vào, Mạn Mạn cứ nuốt nước bọt lia lịa, hết lời khuyên tôi đừng liều.


Lúc bước ra, cô ấy tay múa chân đá, nhảy nhót như sắp bay lên trời.


Tôi còn nghĩ mình nên buộc dây vào người cô ấy, sợ cô bay mất.


Tối hôm đó, group công ty nổ tung.


Ngay cả Lưu Hiểu Tình —người “mất tích” hơn một tuần, cũng online trở lại.


Cô ấy chắc là đã uống hơi nhiều, vừa khóc vừa cười gọi cho tôi:


“Cậu không biết đâu, lúc tớ kéo cậu về làm, tớ lo lắm luôn…”

 


“Chỉ sợ lần đầu ký không được, cậu nản lòng lại quay về hầu hạ đám rùa già nhà cậu!”

 


Tôi nhắc cô chú ý hình tượng, cô ấy mắng còn dữ hơn.


Cúp máy, tôi nhìn quyển “Giáo trình tiếng Đức sơ cấp” mình mang theo mà suýt khóc.


Tôi thật sự không ngờ—mọi thứ lại thuận lợi đến vậy.

 


Để ăn mừng, tôi dẫn mọi người du lịch vòng quanh nước Đức rồi mới quay về nước.


Lịch trình do tôi tự lên, vừa vui vừa tiết kiệm, hiệu quả cực cao.

 

Khi trở lại công ty, tôi được chào đón bằng hoa tươi và những tràng pháo tay.


Tôi biết, ghế Tổng Giám đốc này—tôi ngồi chắc rồi.

 

Năm tháng sau, mẹ chồng gọi điện:


“Cô giận dỗi cũng đủ rồi đấy! Mau lết về đây, bố chồng cô bị lở loét rồi!”

 


Tôi bật cười thành tiếng:


“Báo ứng.”

 


Bà ta bắt đầu khóc lóc gào thét, chửi tôi bất hiếu, độc ác.


Tôi dứt khoát cúp máy, rồi gọi Lương Yên vào văn phòng.

 

Vừa bước vào, cô ta đã khóc.


Tôi chẳng thèm kéo rèm hay đóng cửa:


 “Gần đây cãi nhau với bạn trai à? Hay bị mẹ chồng h à n h h ạ? Vào phòng là khóc, không nói không rằng.”

 

Lương Yên sốc.


Tôi chỉ vào góc phòng nơi đặt camera giám sát:


 “Tôi công nhận năng lực làm việc của cô.”

 


 “Hơn nữa, nếu tôi muốn xử lý cô, chỉ cần một câu là xong.”

 


Tôi cố ý nói nửa chừng rồi dừng lại.


Lương Yên tưởng tôi bỏ qua, nhẹ người.


Tiếc là, nửa câu chưa nói của tôi là: "Giờ, tôi sẽ xử lý cô đây."


 “Công ty sắp mở rộng, trụ sở chính cần người phụ trách tạm thời. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy cô là phù hợp nhất.”

 


Lương Yên có chút do dự:


“Tổng giám đốc, tôi sắp tổ chức đám cưới rồi, sợ phụ kỳ vọng của chị.”

 


“Niệm Niệm gần đây cũng quấn mẹ, tôi không tiện đi công tác.”

 


Tôi hơi bất ngờ, nhưng không ép.


Trước khi cô ta ra ngoài, còn hỏi tôi khi nào sẽ ly hôn với Trương Chí.


Tôi đáp:


“Chờ thời cơ thích hợp.”

 


Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

Rất hả dạ.

 


Tuần thứ hai của tháng 9, để cả công ty thư giãn chuẩn bị cho đợt cao điểm kỳ nghỉ lễ 1/10, tất cả được nghỉ phép, bao gồm cả tôi.

 

Ngày đầu tiên nghỉ lễ, tôi kiểm tra hiệu suất kênh truyền thông của công ty, thấy có người hỏi xin lịch trình du lịch Đức.

 

Tôi thuận tay đăng tải luôn lịch trình mình tự làm, kèm nhận xét chi tiết về ưu – nhược điểm.

 


Một tiếng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Lưu Hiểu Tình .


“Ninh Ninh, tớ yêu cậu chec mất!”

 


“Tớ tuyên bố: cậu chính là thần tài của tớ!”

 


Tôi ngơ ngác.


Cô ấy báo: bài viết đó bùng nổ rồi!


Đơn đặt tour tăng vọt, doanh thu tháng này tăng 370% so với cùng kỳ!

 

12

 

“Họ đều nói lịch trình du lịch quá tuyệt vời! Chúng ta là một doanh nghiệp có tâm, vậy mà lại sẵn sàng chia sẻ miễn phí như thế!”


Niềm vui bất ngờ thì ai mà chẳng thích.


Khi tôi còn đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc đó, thì nhận được một cuộc gọi từ cơ quan chức năng.


Bố chồng tôi đã mất.


Là hàng xóm gọi báo cảnh sát.


Trong nhà bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, lâu rồi cũng không thấy ai ra vào.

 

Tôi lại một lần nữa bước vào hành lang tòa nhà cũ kỹ đó.


Hai bác hàng xóm đối diện vừa thấy tôi đã vô cùng xúc động.


Bác gái vội chen lên, nắm lấy tay tôi:

 

“Tốt rồi, tốt rồi. Thấy cháu sống tốt như thế là bác yên tâm rồi.”

 

Bác trai cũng gật đầu mỉm cười với tôi.


Nhân viên điều tra nhíu mày hỏi chuyện gì đang xảy ra, bác gái liền thay tôi kể lại hết mọi việc.


Cuối cùng, bà còn nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

 


Tôi giao toàn bộ lịch sử cuộc gọi gần đây cho cơ quan chức năng.


Ngay sau đó, trong ánh mắt đồng cảm của họ, tôi bấm gọi cho Trương Chí.


Là Trương Niệm Niệm nghe máy.

 


13


“Bà phiền quá đấy! Lúc bỏ đi thì oai phong lắm mà, giờ gọi về làm gì?”

 


 “Tôi cảnh cáo bà, chúng tôi đang đi du lịch đấy! Đừng làm phiền!”

 


“À phải rồi, ba tôi nói, nếu bà gọi về để bàn chuyện ly hôn, thì chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh!”

 


“Với lại, ba tôi và dì Yên Yên sắp có em trai rồi đấy. Bà không có cửa quay về đâu, ha ha ha!”

 


 “Ông nội cô chec rồi.”

 


Tôi bình tĩnh đáp:


 “Kêu ba cô mau chóng đến trụ sở cơ quan chức năng.”

 


Giọng mẹ chồng vang lên từ bên kia điện thoại:


 “Đồ điên này! Mày đang rủa ai chec đấy hả?”

 


“Lúc bọn tao đi còn để lại cả đống đồ ăn với nước đấy! Chec cái con khỉ!”

 


Nhân viên chức năng không chịu nổi nữa, giật điện thoại từ tay tôi:


“Chúng tôi là người của cơ quan chức năng. Trong vòng 24 giờ phải có mặt tại trụ sở!”

 


Tôi lấy lại điện thoại, sau đó nhân viên lại hỏi thêm vài câu khác.


Khi tôi ra khỏi trụ sở thì trời đã tối.


Tôi nhìn vào điện thoại—hàng loạt cuộc gọi nhỡ: từ Trương Chí, mẹ chồng, thậm chí cả Lương Yên.


Tôi lập tức quay lại công ty trong đêm.

 

Lương Yên đã rất lâu không đi làm.


Cô ta xin nghỉ bệnh.

 


Trưa hôm sau, cơ quan chức năng gọi đến báo: Trương Chí và gia đình đã quay lại.


Họ vu cáo tôi n g ư ợ c đ ã i người già.


Tôi bật cười.


Bị chó cắn thôi.

 

Khi tôi đang chuẩn bị rời khỏi nhà, thì công ty lại gọi—Lương Yên đang làm loạn.


Tôi bảo họ gọi cảnh sát xử lý.

 


Vừa bước chân vào trụ sở cơ quan chức năng, tôi cảm thấy một bên mặt ướt lạnh, ngay sau đó là cảm giác rát bỏng.


Tai phải ù đi, mắt phải không thể mở ra được.


Tôi hít sâu, trấn tĩnh lại, rồi nhìn về phía nhân viên:


 “Tôi có thể báo án không?”

 


Vẫn là anh nhân viên trẻ ngày hôm qua, anh ta còn tức hơn tôi, lập tức áp giải mẹ chồng tôi đi.


Trương Chí muốn ngăn cản, cũng bị khống chế.


Phòng hòa giải vốn dĩ có bốn người, giờ chỉ còn lại hai.

 


Trương Niệm Niệm nhìn tôi, ánh mắt xa lạ:


 “Bà đúng là độc ác.”

 


“Bà ấy là bà nội tôi, ông ấy là ba tôi, sao bà có thể báo cảnh sát bắt họ chứ?”

 


“Bởi vì họ đã phạm pháp.”

 


Tôi nhìn con gái mình như nhìn một người xa lạ.

 


 “Tôi biết bà có tiền rồi, không cần chúng tôi nữa. Nhưng sao bà lại nhẫn tâm nguocdai ông nội tôi?”

 


Nó đầy phẫn nộ.


 “Trước khi chúng tôi đi du lịch, rõ ràng đã bảo bà trông ông ấy mà! Sao bà lại bỏ mặc ông ấy ở nhà một mình rồi để ông ấy chec như vậy?”

 


Nhân viên gõ bàn:


 “Ồn ào cái gì!”

 


Tôi thở dài:


“Con ngu đến mức này, thật sự tôi không muốn nhận là do mình sinh ra.”

 


Nó tức điên:


“Bà tưởng tôi muốn chắc?!”

 


 “Bà ác độc như vậy! Dì Lương Yên chẳng qua chỉ đi du lịch với ba tôi một lần mà bà đã đuổi dì ấy khỏi công ty!”

 


 “Bà biết rõ dì ấy có thai rồi mà, đó là em trai ruột của tôi đấy!”

 


Trong phòng hòa giải còn hai nhân viên.


Họ lập tức ngăn Trương Niệm Niệm lại, nhưng cũng không biết phải nói gì.


Trương Niệm Niệm tưởng họ đứng về phía mình, càng đắc ý.


Tôi lặng lẽ nhìn con bé—tôi biết, cuộc đời nó đã định sẵn rồi.


Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng hét chói tai của Lương Yên.

 

14

 

"Thả tôi ra! Các người bắt tôi làm gì? Không phải nên bắt cái người công tư bất phân kia sao?!"

Tiếng hét của Lương Yên vang vọng bên ngoài.


Trương Niệm Niệm cũng nghe thấy, cô ta đắc ý nhìn tôi:


"Bà chỉ dám batnat mình tôi là trẻ con, đợi dì Lương Yên đến, xem bà còn dám nói gì nữa!"

 


Nó đứng dậy định đi ra ngoài.


Nhân viên vỗ bàn, cô ta lại ngoan ngoãn ngồi xuống.


Tôi nhìn nhân viên hỏi:


"Người báo án là Trương Chí, vậy Trương Niệm Niệm tính là nhân chứng, đúng không?"

 


Nhân viên gật đầu.


Trương Niệm Niệm bắt đầu hoảng:


"Bà nói vậy là sao?"

 


"Hôm qua lúc gọi điện, tôi đang ở cơ quan chức năng."

 


Sắc mặt Trương Niệm Niệm trở nên trắng bệch. Cô ta giận dữ hét lên:


 "Bà tính kế tôi!"

 


Tôi mặc kệ cô ta, quay sang hỏi nhân viên:


"Đồng chí, tôi có thể rời đi được chưa?"

 


Anh nhân viên trẻ giờ chỉ còn lại ánh mắt đầy thông cảm dành cho tôi.


Anh ta liếc nhìn điện thoại rồi lắc đầu:


 "E là chưa được. Còn một người tên Lương Yên…"


Tôi gật đầu:


 "Cũng đang ở trong phòng này đúng không?"

 

Loading...