Mười Sáu Năm Gió Tan - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Trương Niệm Niệm cũng không chịu kém:
“Phải đấy! Tôi sẽ ở với ba! Mà bà còn phải trả tiền nữa cơ!”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Luật sư tuy cố giữ bình tĩnh, nhưng gương mặt đã cứng đờ.
Trước khi rời đi, anh ấy cam kết với tôi:
“Chúng ta sẽ sớm ra tòa. Tôi đảm bảo chị sẽ thoát khỏi cái gia đình này càng sớm càng tốt.”
Bây giờ tôi cũng được coi là người có chút tên tuổi.
Phiên tòa ly hôn diễn ra thuận lợi hơn dự kiến.
Tòa xử tài sản chia tôi 7 – hắn 3.
Nhưng nhờ luật sư đưa ra bằng chứng về việc hắn nguocdai tôi trong hôn nhân, thêm cả vụ hắn vu khống tôi baohanh người già, tôi còn được bồi thường tổn thất tinh thần.
Cuối cùng, Trương Chí chỉ được chưa tới 100,000 tệ.
Còn Trương Niệm Niệm, do không đi học, lại đang mang thai, nên tôi không phải trả tiền cấp dưỡng.
Khi rời tòa, mẹ chồng cũ – tên là Trương Hoài Đệ (vốn không phải họ Trương, cưới chồng xong mới đổi)—nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi:
“ Để xem cô sung sướng được bao lâu!”
“ Cô lớn tuổi thế rồi, sinh con cũng không được, còn bị con trai tôi đá bỏ, đến bán cũng chẳng ai thèm!”
“Rồi cô cũng phải quay về xin con trai tôi thôi!”
Tôi không thèm nhìn bà ta, chỉ rảo bước đi.
Bà ta vẫn không chịu thôi, gào lên:
“Con trai tôi giỏi thế, cho dù cô lấy được cái nhà thì nó cũng kiếm lại được nhanh thôi!”
“Chúng tôi sẽ mua nhà đối diện nhà cô đấy!”
Tôi quay đầu lại, lạnh nhạt buông một câu:
“Đợi hắn tìm được việc trước đi đã.”
18
Khi bước ra khỏi tòa án, tôi đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu trong làn không khí đã se lạnh.
Sắp đến Tết Dương lịch rồi.
Tôi nhìn dòng xe cộ tấp nập trên phố, bầu trời xanh ngắt, mặt trời dịu dàng.
Bất chợt, tôi thấy mình nhẹ nhõm đến kỳ lạ, như thể có thể bay theo gió bất cứ lúc nào.
Lưu Hiểu Tình trở về lần này, ngoài việc giúp tôi yên tâm ly hôn, còn vì một chuyện quan trọng hơn—công ty chúng tôi chuẩn bị dời trụ sở chính.
Dời đến thành phố lớn.
Và thu nhập năm nay đủ để chúng tôi mua một căn hộ cao cấp chính giữa trung tâm thành phố.
Ngày xưa còn đi học, hai đứa đã hứa với nhau sẽ mua hai căn đối diện.
Lên xe, tôi chỉnh lại lớp trang điểm qua gương chiếu hậu.
Tôi mỉm cười nhìn mình trong gương:
“Trước đây cứ cố gắng quay lại làm bản thân của mười sáu năm trước.”
“Bây giờ lại thấy, mình hiện tại tốt hơn nhiều.”
Lưu Hiểu Tình cũng cười theo.
Nhưng rồi… chúng tôi cùng khóc.
Tôi khóc cho bản thân. Cô ấy cũng khóc vì tôi.
Khóc xong, tôi phất tay:
“Đến trung tâm nhà đất! Bán nhà!”
Lưu Hiểu Tình hào hứng đạp ga.
Ngày cuối cùng chuyển trụ sở công ty, tôi đã xử lý gần hết số tài sản được chia sau ly hôn.
Chỉ còn lại căn nhà—do Trương Chí và mẹ hắn cứ đến gây rối.
Thêm nữa, trong căn nhà đó… đã từng có người chết.
Tôi quay lại căn nhà ấy sáu tháng sau.
Có người hỏi mua.
Giá thì hơi thấp, nhưng tôi cũng chẳng cần căn đó nữa.
Người đến xem nhà khiến tôi rất bất ngờ.
Là “con rể” của tôi.
Anh ta ôm một đứa trẻ chừng hai tháng tuổi, mặt đầy phẫn uất.
Tôi đoán là con của Trương Niệm Niệm.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta tự giới thiệu:
“Đây là con bé...”
Tôi mới biết—tôi đã đoán sai.
Trương Niệm Niệm ngày ấy không hề mang thai.
Đứa bé này là con của Lương Yên và Trương Chí.
Đứa trẻ nhỏ xíu, gầy gò, rõ ràng không được chăm sóc tử tế.
Tôi cười nhạt:
“Có chuyện gì thì nói đi.”
“Trương Niệm Niệm ôm tiền của tôi bỏ trốn rồi.”
“Thì liên quan gì đến tôi?”
“Cô ta giec người rồi trốn!”
Tôi khựng lại—dù có hơi sốc, nhưng cũng chỉ là sốc.
“Giec ai?”
“ Mẹ chồng bà chồng bà.”
Tôi chỉnh lại:
“Phải gọi là mẹ chồng cũ và chồng cũ.”
Tôi bắt đầu quan sát gã đàn ông trước mặt.
Lúc trước khi biết hắn có tài sản vài chục triệu, tôi đã rất thắc mắc—sao một người như vậy lại thèm để mắt đến Trương Niệm Niệm, còn cùng cô ta livestream vu khống tôi?
Hắn nghiến răng kể:
“Tôi mê tín. Bà Trương Hoài Đệ tìm một đạo sĩ nói rằng Trương Niệm Niệm là ‘quý nhân giữ phúc lộc’ cho tôi.”
“Tôi tin. Mắc bẫy.”
Trong suốt thai kỳ, Trương Niệm Niệm không cho tôi động vào bất cứ việc gì liên quan đến đứa trẻ, thậm chí không báo tôi lúc sinh.
Tôi nghi, đưa đứa bé đi xét nghiệm ADN.
Kết quả: không hề có quan hệ huyết thống.
Hai người đều nhóm máu O, đứa trẻ lại là nhóm máu A.
Tôi cứ tưởng bị tráo con.
Tôi điều tra, và… ra kết quả như vậy.
Tôi nhíu mày:
“Vậy tìm tôi làm gì?”
“Đứa trẻ là con của Trương Chí, tất nhiên bà phải nuôi!”
Hắn nói như lẽ dĩ nhiên.
Tôi cười:
“Cậu bị điên à?”
“Ba nó chec rồi thì tìm mẹ nó mà đưa!”
“Cô ta không nuôi!”
Tôi cạn lời:
“Thế báo cảnh sát đi.”
Tôi xoay người muốn rời đi—hắn đột nhiên đặt đứa bé xuống đất rồi bỏ chạy.
Tiếng khóc của đứa bé yếu ớt đến đau lòng.
Tôi báo cảnh sát.
Trên xe, tôi được kể lại mọi chuyện.
Sau khi bí mật bị bại lộ, gã đàn ông nổi điên, lỡ tay giết chec Trương Hoài Đệ, rồi quay sang đ á n h Trương Niệm Niệm.
Trương Chí và Lương Yên định bỏ trốn.
Thấy chồng mình muốn chạy, Trương Niệm Niệm sụp đổ hoàn toàn.
Cô ta lao đến chặn đường, bị đ â m trúng.
Lương Yên ở gần đó bị kéo lại, Trương Niệm Niệm vùng lên định bắt cô ta, Trương Chí can ngăn, ngã trúng con d a o trên sàn—chec tại chỗ.
Cùng lúc, đầu Trương Niệm Niệm đập vào tường—bất tỉnh.
Lương Yên vốn chỉ vì tiền.
Thấy chec người, thấy máo, cô ta hoảng.
Cô ta muốn chạy, nhưng gã kia không cho.
Cô ta là nhân chứng mà.
Hắn lôi cô ta đi.
Không ai biết giờ Lương Yên ở đâu—có lẽ lành ít dữ nhiều.
Chờ mọi người rút hết, Trương Niệm Niệm tỉnh lại, âm thầm bỏ trốn.
Khi ra khỏi cơ quan chức năng, tôi thấy gã đàn ông bị bắt.
Hắn trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận.
Cảnh sát nói:
Tay hắn không sạch, tiền cũng bẩn.
Ai dính vào hắn… đều không có kết cục tốt.
Trương Niệm Niệm giờ là tội phạm bị truy nã.
Tôi đứng giữa phố, lòng ngẩn ngơ.
Lưu Hiểu Tình im lặng đi bên cạnh tôi.
Trước khi lên máy bay, tôi nhận được tin nhắn từ cộng đồng:
“Cảm ơn vì khoản quyên góp của chị. Chúng tôi sẽ gửi chi tiết chi tiêu lợi nhuận từ căn nhà cho chị.”
“Không cần.”
Tôi tháo sim, ném vào thùng rác.
Máy bay xuyên qua tầng mây. Tôi bay lên cao.
Thành phố nơi tôi đau khổ suốt 16 năm—ngày càng xa.