Muốn Kiếm Lưu Lượng Đến Bất Chấp Thủ Đoạn - Chương 2. Liên minh nạn nhân
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:03:39
Đôi tình nhân trông vẫn còn là sinh viên đại học, tuy rằng thể thấy họ đang bực bội vì chờ đợi, nhưng cuối cùng vẫn gì, chỉ đen mặt cúi đầu chơi điện thoại.
Cô bé nhỏ tuổi bĩu môi, thì thầm với :
“Mẹ ơi, con đói…”
Bà vốn bực vì chờ quá lâu, con gái thì càng sốt ruột.
“Sao gọi món nửa tiếng mà gì? Để hỏi nhân viên.”
Người bế con gái hỏi, ba phút , chị ôm một đĩa đầy bánh mì nhỏ, mặt đen như than .
tranh thủ bắt chuyện với chị :
“Chị ơi, họ ?”
Người bất lực lắc đầu:
“Họ tất cả món ăn đều tươi ngay tại chỗ nên phục vụ chậm. Sau đó đưa cho một đĩa bánh mì, bảo cho con ăn lót .”
“Còn họ ‘ thấu hiểu’ là một con nhỏ, nên mới đặc biệt phá lệ cho . đổi , đánh giá 5 ngay tại chỗ và kéo thêm bạn bè đến ăn.”
Cô gái trong đôi tình nhân bên cạnh, nãy giờ chỉ cúi đầu chơi điện thoại, bỗng ngẩng phắt lên, mặt đầy thể tin nổi.
“Buffet hải sản mà bắt ăn bánh mì lót ? Điên ? Còn đưa cho chị cả đĩa đầy thế , sợ chị ăn nhiều mấy món đắt tiền của họ hả?”
Chàng trai đặt điện thoại xuống, thở dài:
“Chịu thật đấy… bọn em đợi gần một tiếng mà đồ ăn gọi từ đầu vẫn lên đủ.”
Bạn nhịn , liền lên tiếng:
“ mà thời gian ăn hạn hai tiếng mà, lên món chậm như , là kéo dài đến lúc hết giờ để bọn tự động ?”
Cô gái đại học kiềm chế , chửi ầm lên:
“Cái quán vớ vẩn là gì ?!”
gật đầu mạnh:
“, quán vớ vẩn!”
Vậy là, Liên minh nạn nhân chính thức thành lập.
Cuối cùng cũng thấy nhân viên bưng đồ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-kiem-luu-luong-den-bat-chap-thu-doan/chuong-2-lien-minh-nan-nhan.html.]
Mắt bạn sáng rực, như thể thấy cứu tinh.
Nhân viên đặt lên bàn chúng … một đĩa kem.
Rồi lưng luôn.
Tiếng chạm của đĩa thủy tinh bàn vang lên lanh lảnh, sợi dây nhẫn nại trong đầu cũng “tách” một phát, đứt luôn.
nhịn , hỏi thẳng.
“Anh ơi, bọn em đợi 40 phút , chỉ một đĩa kem?”
Nhân viên liếc một cái, giọng đầy khinh bỉ.
“Tiểu thư, nhà hàng chúng cắt cá hồi tươi ngay tại chỗ, nhanh như .”
Anh chúng như thể đang hai đứa nhà quê từng thấy thế giới bên ngoài.
tức đến mức lật bàn.
“Bị điên ?! Bọn đợi 40 phút, đúng 40 phút! Đủ thời gian để nguyên một con cá luôn !”
“Anh bảo xong? Bếp nhà xuống biển bắt cá ? Không mở quán thì dẹp , coi khách hàng như chó mà đùa giỡn thì vui lắm hả?”
Cô gái bàn bên cũng nhịn .
“Bọn đợi cả tiếng đồng hồ ! Làm buffet nổi thì đừng mở!”
Nhân viên đồng hồ, thở dài lười biếng.
“Ừa, , để hối bếp một chút ha.”
Năm phút , đồ ăn cuối cùng cũng mang .
cũng thấy gì đó sai sai.
Bạn đếm một , nhíu mày.
Đếm nữa, tuyệt vọng thở dài.
“Bọn gọi 30 con tôm, lên 10. Cá hồi gọi 20 lát, lên đúng 10. Cua thì gọi 2 con, chắc khó ăn bớt quá, cảm ơn chúng nó đấy.”
hai con cua bàn, c.h.ế.t dở, nên lời.
Cua thì đúng là thiếu.
nó cũng còn sống.