Mưu Tính Một Đời Xuân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:48:13
1.
Ta là Phương Vũ.
Lẽ , nên lập tức tìm đến cái chết, mới tỏ rõ khí tiết trong sạch của Phương gia, cùng bè cùng lũ với đám hoạn quan cấu kết.
.
Ta cự tuyệt đề nghị chùa Bạch Vân ni cô của cha, vui vẻ : "Con nguyện ý gả cho Ân Thôi."
Trước mặt các vị trưởng lão trong tộc, nghiêm mặt : "Năm nay Ân Thôi mới hai mươi hai tuổi, là Cẩm Y Vệ Đồng tri chánh tam phẩm, nếu tỷ tỷ nghĩ quẩn tự vẫn, con là một thứ nữ, mơ cũng dám mơ đến việc phu quân của con."
"Huống hồ dung mạo đường hoàng, con gặp động lòng, đừng là chính thê, cho dù , con cũng cam tâm tình nguyện."
Lời của khiến các trưởng lão tức giận đến run .
Nhị gia gia bảy mươi ba tuổi run rẩy chỉ , mắng: "Vô liêm sỉ! Phương gia sinh đứa con gái vô liêm sỉ như ngươi!"
Ông lẽ cảm thấy thêm một cái cũng ô uế mắt , bèn sang mắng cha : "Phương Đức Chiếu, con gái ngươi nuôi dạy xem, mất hết mặt mũi hai trăm năm của Phương gia!"
Cha trầm giọng : "A Vũ, Ân Thôi lương phối, nếu con bằng lòng chùa Bạch Vân, cha sẽ tìm cho con một hơn."
"Cha, thật sự cảm thấy Ân Thôi lương phối của con, là cảm thấy Ân gia lương phối của Phương gia?" Ta ngẩng cao đầu , "Con nguyện ý gả cho Ân Thôi, nhất định gả cho . Nếu cha thật sự coi trọng thanh danh của Phương gia thì thể g.i.ế.c con."
Người Phương gia coi trọng thanh danh, nhưng Phương gia đời đời hiền lành, dù thế nào cũng chuyện bức tử con gái.
Lời của khiến cha tức giận đến ngã ngửa.
Ông trừng mắt , quát lớn: "Phương Vũ! Con cứ gả cho Thôi Ân như ? Dù từ nay đoạn tuyệt quan hệ với Phương gia, con cũng gả cho tên gian thần đó?"
Một ngày tốt lành
Bốp!
Một tiếng tát tai giòn giã vang lên.
Má của nóng rát.
Cha là văn quan, ngày thường cùng với đích mẫu ngâm thơ vịnh phú, nho nhã, đây là đầu tiên ông đánh .
Ta tránh né, đầu ông bằng ánh mắt kiên cường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muu-tinh-mot-doi-xuan/chuong-1.html.]
"Tốt, lắm!" Khóe mắt ông ươn ướt vì tức giận, "Từ nay về , đừng gọi là cha nữa."
"Vâng, cha." Ta ngoan ngoãn đáp.
Ông càng tức giận hơn.
Ông đánh nữa.
Ông thấy bèn lập tức gọi nha cận Cẩm Xuân đến thu dọn hành lý cho .
Ông tưởng rằng như thể dọa .
Thế nhưng, cho đến khi Cẩm Xuân nhét lung tung quần áo và trang sức của túi vải, vẫn đổi ý định.
Ta vác túi vải, quỳ ở cửa lớn, bái biệt cha và đích mẫu.
Đôi mắt đích mẫu đỏ hoe vì , khuyên đừng xúc động.
Cha hừ lạnh : "Nó là xúc động, thấy nó mỡ heo che mờ tâm trí , vì một nam nhân mà ngay cả cha cũng cần."
"Cha , con thật sự oan uổng, là con nhận cha , rõ ràng là cha nhận con." Ta nhỏ nhẹ giải thích.
Cha tức giận bỏ .
Đích mẫu thở dài: "A Vũ, khỏi cửa , con sẽ thể đầu nữa. Vì Ân Thôi mà con chỉ mới gặp một , đáng giá ?"
"Con từng lão bà bán nước đường ở cuối phố , lấy chồng lấy chồng, mặc ấm ăn no. Ân Thôi tiền quyền, còn trai. Lần nếu con nắm bắt cơ hội, e là sẽ hối hận cả đời."
Đích mẫu còn khuyên thêm.
Cha lớn tiếng : "Tạ Ân, nàng còn gì với nó nữa? Để nó cút !"
Vừa dứt lời, gác cổng hớt ha hớt hải chạy : "Lão gia, Ân... Ân đại nhân đến ."
Sắc mặt cha và đích mẫu đại biến.
Ta đầu , quả nhiên thấy Ân Thôi sải bước tiến đến, mặc y phục Kỳ Lân thêu kim tuyến nền đen, bên hông đeo một thanh Tú Xuân đao, phía theo mấy tên đại hán cao to, ai nấy đều trông dữ tợn.
Hạ nhân Phương gia đều sợ hãi run rẩy, ngay cả đích mẫu cũng nhịn mà núp lưng cha.