Mưu Tính Một Đời Xuân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:48:17
Một giọng the thé vang lên: "Nam nhân bốn niềm vui lớn, đầu chính là đêm động phòng hoa chúc, Ân lão , đây thì thể vui vẻ , Ân lão ngươi từ từ hưởng thụ đấy. Tiểu Phúc Tử, Tiểu Đức Tử, hai đứa bây hầu hạ ở ngoài cửa, theo căn dặn của Ân đại nhân, chuẩn nước nóng cho Ân đại nhân."
"Làm phiền Tôn đại giám, hôm nay Ân mỗ vui vẻ, đám phía đều uống rượu, phiền của Tôn đại giám để ý thêm một chút."
Là giọng của Ân Thôi.
Ta cắn răng.
Tôn đại giám , tên là Tôn Trung Lương, là đại thái giám Hoàng thượng tin tưởng nhất, gọi là Cửu Thiên Tuế. Hắn khét tiếng chuyên quyền. Mỗi nhắc đến tên cha đều nghiến răng nghiến lợi.
Rất nhiều đều hận , nhưng Hoàng thượng vô cùng tin tưởng , chỉ giao Vũ Lâm quân cho , mà còn giao cả những tấu chương luận tội cho xử lý.
Ân Thôi chính là cấu kết với mới Cẩm Y Vệ Đồng tri.
Còn cấp trực tiếp của , Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, lâu khi Ân Thôi lên chức cáo bệnh về quê dưỡng bệnh. Cẩm Y Vệ trở thành nơi Ân Thôi một tay che trời, theo g.i.ế.c ít .
Trong những g.i.ế.c già, nữ nhân trẻ em, triều thần, thường dân.
Đều là những Tôn Trung Lương giết.
Cửa tân phòng đẩy , Ân Thôi bước .
Nhìn đôi giày da hươu dừng mặt , thấy may mắn vì khăn voan đỏ đầu vén lên, che vẻ chán ghét mặt .
Đợi đến khi Ân Thôi dùng cân đồng tâm câu lên khăn voan, chỉnh đốn cảm xúc, e lệ uống cạn chén rượu giao bôi với .
Một ngày tốt lành
"A Vũ" , ánh mắt dò xét, khóe môi nhếch lên, dường như đang , "Nàng nàng thích , để xem nàng thích đến mức nào."
Lần đầu tiên ở gần Ân Thôi như , ánh nến chiếu rõ khuôn mặt , chút lóa mắt.
Ai thể ngờ, Diêm La sống một khuôn mặt trời cao ưu ái.
Người tâm sinh tướng, là xa như , đáng lẽ là tên xí mới đúng.
"Phu quân." Ta gọi bằng giọng nũng nịu.
Sau đó đưa tay cởi ngọc bội eo .
Một đêm mưa gió, mưa bụi đọng thành giọt nước lá trúc, rơi xuống nhụy hoa lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muu-tinh-mot-doi-xuan/chuong-4.html.]
Sáng hôm tỉnh dậy, là giữa trưa, đau nhức, bên cạnh còn bóng dáng Ân Thôi.
"Phu nhân, nô tỳ Đào Chi, hầu hạ rửa mặt chải đầu."
Một đại nha bước đến.
"Đại nhân ?" Ta hỏi nàng.
"Hình bộ phạm nhân vượt ngục, đại nhân xử lý, khi dặn nô tỳ phiền phu nhân, đợi phu nhân ngủ dậy tự nhiên."
Nói xong, nàng với : "Phu nhân thật , phu quân chu đáo như đại nhân."
Ta cố gắng mỉm , hỏi nàng khi sắp xếp đến hầu hạ , nàng việc ở .
Nàng đây nàng phụ trách mài mực cho Ân Thôi.
Xem là sủng ái.
Ta như vô tình, hỏi: "Ngày đó Phương Giao đến từ hôn, ngươi thấy nàng ?"
Ta nào thể sai khiến, điều tra cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, thật khó khăn, chỉ thể dò hỏi như .
Ta tưởng nàng sẽ im lặng .
Ai ngờ Đào Chi đáp ngay: "Lúc đó nô tỳ đang hầu hạ bên cạnh đại nhân, Phương đại tiểu thư đến tìm đại nhân, trong lòng, từ hôn. Đại nhân đồng ý, bảo trong lòng của Phương đại tiểu thư đến chuyện từ hôn với ngài, hoặc là để Phương đại nhân tự đến . Phương đại tiểu thư liền rời ."
"Nàng ở trong phủ bao lâu?" Ta hỏi.
Đào Chi : "Không đến một khắc ."
Ta nghi hoặc Đào Chi, Đào Chi như thấu suy nghĩ trong lòng , giải thích: "Đại nhân nô tỳ là của phu nhân, phu nhân hỏi gì nô tỳ đáp nấy, phu nhân bảo nô tỳ gì, nô tỳ liền đó."
Nàng trông chân thành.
thể tin nàng, thể nàng chỉ là diễn xuất quá giỏi.
Theo lời nàng , tỷ tỷ ở chỗ Ân Thôi lâu, khi rời khỏi Ân gia, thể là tìm trong lòng của nàng.