Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Năm Ấy Hoa Nở, Trăng Tròn - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:06:43

Tống Thì Thanh lạnh:

 

["Bà mất đầy nửa năm, ông cưới tân thê.

 

Còn cảm khái " thê tử như thế, còn cầu gì hơn".

 

Ông… thật vô liêm sỉ!"]

 

Thụy Vương tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

 

Cuối cùng, "phụt" một tiếng, phun một ngụm máu.

 

14

 

Thụy Vương dìu về vương phủ.

 

Trước khi rời , ông giải thích rõ với thánh thượng, rằng bản nhất thời xúc động tự gây thương tích, nên Tống Thì Thanh thể thả.

 

Tống Thì Thanh một lời, chỉ rời .

 

Cả nhà chúng đều tâm trạng phức tạp.

 

Mẫu thấp giọng :

 

"Vậy là đứa trẻ năm đó hề mất trí nhớ… chỉ là… chỉ là nhắc đến quá khứ."

 

Phụ cũng thở dài.

 

Lòng chua xót, nghĩ nghĩ vẫn quyết định mang một vò rượu đến tìm Tống Thì Thanh.

 

Hắn đang tựa ghế đá trong sân.

 

Nhìn thấy đến, bật :

 

"Còn mang rượu đến cho ? Xem uổng công thương ."

 

"Còn tâm trạng đùa giỡn, yên tâm ."

 

Ta đưa rượu cho , cùng uống một chút.

 

Chúng lời nào.

 

Đợi đến khi hai vò rượu cạn đáy, mới say, ánh mắt mơ màng , giọng trầm thấp:

 

"Chuyện lúc nhỏ, thực vẫn nhớ. Lúc cữu cữu thu nhận, cố tình dối rằng nhớ gì cả."

 

Ta gật đầu.

 

"Lúc bà gả vương phủ, còn nhỏ. Mọi đều là mẫu , thế là cũng gọi bà là mẫu ."

 

"Bà giả vờ ? Hay hai mặt lừa dối ? Có chính bà bỏ rơi trong hội đèn Nguyên Tiêu?"

 

Ta hỏi.

 

Tống Thì Thanh khổ, lắc đầu:

 

"Nếu đúng như , sớm trở về báo thù . Tiếc là, …"

 

Hắn , Quách thị đối xử với thật lòng.

 

Hắn tin rằng khi bà sẽ sinh con, chỉ chuyên tâm nuôi , là thật.

 

["Ta vẫn nhớ, đêm trừ tịch năm sáu tuổi, khi thức canh giao thừa, bà tưởng ngủ.

 

thở dài bên tai , rằng mẫu ruột của bệnh mất.

 

Tuy ép buộc, nhưng bà hiểu, chuyện đó liên quan đến bà."]

 

Quách thị —Tất cả đều là mệnh trêu . Bà hề như , nhưng bà cũng chỉ là một kẻ phàm tục, cũng cuốn thế gian .

 

"Vậy kẻ g.i.ế.c trong hội đèn Nguyên Tiêu, Quách thị, mà là Quách tướng quân?"

 

Ta trầm giọng hỏi.

 

Tống Thì Thanh gật đầu chắc chắn:

 

"Quách thị gì."

 

" Thụy Vương , bà thừa nhận.

 

Vậy là… bà đang gánh tội phụ ?"

 

Ta suy đoán.

 

Tống Thì Thanh gật đầu:

 

"Lão già Quách Lượng đó, sớm muộn gì cũng g.i.ế.c ."

 

Bỗng chốc, hiểu tại kiếp Tống Thì Thanh đánh với Quách Lượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-ay-hoa-no-trang-tron/chuong-11.html.]

 

Thậm chí còn một suy đoán khác—

 

Kiếp , đại ca và Nam Bình quận chúa thể ở bên , lẽ cũng liên quan đến thế của Tống Thì Thanh.

 

Kiếp , Tống Thì Thanh đánh với Quách Lượng, Quách tướng quân thương nặng, tuy c.h.ế.t nhưng sức khỏe suy yếu.

 

Mối thù , lẽ cũng trở thành nguyên nhân khiến đại ca và Nam Bình chia xa.

 

Trong phút chốc, khỏi cảm thán—

 

Nhân sinh trùng trùng duyên khởi, chỉ đổi một điều nhỏ bé, cũng đủ để xoay chuyển cả mệnh.

 

15

 

Hôm , phủ tiếp đón một vị khách quý.

 

Nam Bình cùng Thụy Vương phi đến thăm.

 

"Làm phiền , chuyện riêng với một chút."

 

Thụy Vương phi vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, lưng thẳng tắp, như thể đời thể khiến nàng cúi .

 

Mẫu hỏi ý Tống Thì Thanh, đồng ý mới sắp xếp thư phòng để họ gặp mặt.

 

Chúng họ gì.

 

khi Thụy Vương phi rời khỏi, mắt bà đỏ hoe, rõ ràng .

 

Nam Bình dìu bà về, vẻ mặt thôi.

 

Thụy Vương phi dường như buông bỏ điều vướng bận, tất cả chúng , khẽ nở một nụ .

 

Đây là đầu tiên thấy bà .

 

Thụy Vương phi với đại ca :

 

["Ta chuyện giữa ngươi và Nam Bình.

 

Sáng nay, xin thánh thượng ban hôn cho hai .

 

Từ nay về , Nam Bình của liền giao cho ngươi."]

 

"Vương phi nương nương…"

 

Đại ca gì đó, nhưng cuối cùng cảm thấy lời đều dư thừa.

 

Chiều hôm đó, Thụy Vương phi lên Hoàng Giác Tự, xuống tóc xuất gia.

 

Nam Bình tán cây Pháp Hoa Tự, thở dài:

 

"Mẫu phi , ngay từ năm phụ vương nhận thánh chỉ cưới khác, bà xuất gia . vẫn luôn do dự, quyến luyến trần thế, dám ."

 

"Mẫu phi còn , nếu bà sớm xuất gia, lẽ mẫu của ca ca sẽ u uất mà qua đời, ca ca cũng sẽ lưu lạc tha hương, nhà mà dám về."

 

"Hôm qua, bà gặp ca ca, hai giãi bày hết thảy.” 

 

“Bây giờ, bà còn vướng bận gì ở trần gian nữa."

 

Nam Bình , trong mắt đầy vẻ mất mát.

 

Ta ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, nhưng nên gì.

 

"Hà tất thế?"

 

Tống Thì Thanh tựa cây, ngậm một cọng cỏ khô, hờ hững .

 

"Tất cả sai lầm đều do Thụy Vương phi. “

 

“Nữ nhân thật khổ, thể thoát khỏi ràng buộc… vĩnh viễn vẫn là nữ nhân."

 

"Giảo Giảo, nếu lập gia đình, cả đời cũng cần gả. Chỉ cần là chính ."

 

Ta gật đầu, trịnh trọng đáp:

 

"Ta gả, nhất định gả!"

 

Sắc mặt Tống Thì Thanh thoáng vẻ hoang mang, lẽ đang nhớ đến mẫu .

 

Qua một hồi lâu, nhịn , thở dài:

 

"Ta nghĩ, con đường mà Thụy Vương phi chọn… Hẳn là con đường duy nhất còn đối với bà ."

 

"Bà chắc chắn sẽ hối hận."

 

"Những lời cũng chút giác ngộ đấy."

 

Hồng Trần Vô Định

Tống Thì Thanh xoa đầu , nhẹ:

 

"Tuổi nhỏ như thể thấu."

Loading...