Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Năm Ấy Hoa Nở, Trăng Tròn - Chương 13 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:06:46

Về phần cữu cữu , ông vốn hai nhi tử, cần Tống Thì Thanh gánh trách nhiệm kế thừa gia nghiệp.

 

Vậy nên cữu cữu cũng chỉ một câu:

 

"Cứ theo ý con."

 

Hôn sự của chúng định tháng Tám năm nữa.

 

Thánh thượng phong Tống Thì Thanh Hữu quân đô đốc, còn ban thưởng phủ cho .

 

Hôn sự của đại ca và Nam Bình thì định tháng Chín sang năm.

 

Một thời gian dài, chúng đều bận tối mắt tối mũi.

Hồng Trần Vô Định

 

Việc xong, việc khác tới.

 

Hôm , ngoài kiểm tra cửa hàng, đến khi về phủ là chạng vạng.

 

Khi qua một con hẻm nhỏ, ma ma theo gọi giật .

 

Ta vén rèm , liền thấy một bóng say khướt dựa tường—

 

Là Tiêu Chí.

 

Ánh mắt m.ô.n.g lung, nhưng khi thấy , vẫn lập tức lảo đảo bước tới, cửa sổ xe ngựa, ngẩng đầu chăm chú.

 

Ánh mắt gần như si mê.

 

"Giảo Giảo."

 

Hắn cất giọng khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe đong đầy nước:

 

["Giảo Giảo, nhớ nàng.

 

dám tìm nàng…

 

Ta… nhớ, nhớ nàng…"]

 

"Tiêu Chí, ngươi uống say , đừng nhảm."

 

"Ta hối hận ."

 

Hắn bám lấy bệ cửa xe, giọng nghẹn :

 

"Có thể nàng tin, nhưng trọng sinh."

 

"Kiếp , khi nàng chết, nhớ nàng đến phát điên. Nhớ đến mức mỗi đêm đều thể ngủ."

 

"Từ Dung vì chuộc tội, đến Tiêu phủ tỳ nữ. Ta nàng tâm tư, nên mỗi đều trừng phạt nàng . Như thể hành hạ nàng thì nỗi đau nhớ nàng của sẽ nhẹ một chút."

 

[" hiểu…Một ngày nào đó, bỗng cảm thấy chút thích nàng .

 

Ta chạy về trong rừng, ôm chặt lấy nàng .

 

Giây phút mất , cảm xúc cho mê ."]

 

"Sau đó… Đêm , mộng."

 

"Tỉnh mộng, trở về bên bờ sông.”

 

"Nàng đang vùng vẫy trong hố băng."

 

"Ta cuối cùng vẫn lưng tìm Từ Dung."

 

"Rõ ràng là nhớ nàng. Rất nhớ nàng…"

 

Lời lẽ của rối loạn, nếu trọng sinh, lẽ sẽ hiểu đang gì.

 

đáng tiếc—

 

Ta hiểu.

 

"Tiêu Chí."

 

Ta , thấp giọng :

 

["Con đường ngươi chọn, nhất định là con đường quan trọng nhất đối với ngươi. Hãy cứ thuận theo trái tim , đừng ngoảnh ."

 

"Bởi vì mà ngươi buông bỏ—Sẽ chờ ngươi ở chỗ cũ."

 

"Cũng đừng hối hận.”

 

"Bởi vì, đây chính là lòng ngươi."]

 

Tiêu Chí run lên.

 

Làn da rượu thiêu đốt lập tức trở nên tái nhợt.

 

Qua một lúc, hoặc lẽ lâu, giọng khản đặc:

 

"Vậy là, ngay khoảnh khắc lưng …Giữa và nàng, còn khả năng nào nữa, ?"

 

"Phải."

 

Ta bình tĩnh :

 

"Tiêu Chí, sẽ chờ ngươi. Ngươi cũng xứng đáng để chờ."

 

Hắn khổ.

 

Ngón tay bấu chặt bệ cửa buông lỏng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-ay-hoa-no-trang-tron/chuong-13-hoan.html.]

Hắn loạng choạng , lảo đảo hẻm tối.

 

Đi mười mấy bước, thấp giọng lẩm bẩm:

 

"Kiếp , mong nàng khỏe mạnh… Cũng tìm yêu thương … Thật … thật …"

 

"Giảo Giảo… kiếp cũng xem như uổng phí ."

 

Tiêu Chí biến mất trong bóng tối của con hẻm.

 

Ta vốn tưởng rằng, một ngày nào đó, sẽ còn gặp .

 

ngờ—

 

Đây là cuối cùng xuất hiện mặt .

 

Cũng là cuối cùng xuất hiện thế gian .

 

Không ai .

 

Ngày đại ca thành , gặp Từ Dung.

 

Nàng gầy gò, bộ áo bối tử rắc hoa trông chẳng khác gì những bông hoa giả đính lên cành cây khô héo.

 

Dưới hiên hành lang, chúng chạm mặt.

 

ai lên tiếng chào hỏi.

 

Chỉ lặng lẽ lướt qua .

 

Mùa đông năm đó, Từ Dung tự vẫn.

 

Nàng nuốt vàng mà chết.

 

Trước khi chết, nàng cầu xin phụ thả Quyên di nương ngoài.

 

Còn để bộ hồi môn cùng bạc Tiêu Chí để , giao cho bà .

 

Sau khi Từ Dung qua đời, phu nhân Bác Dương hầu cho nàng nhập tổ mộ Tiêu gia.

 

Nàng để cho một phong thư.

 

Trong thư chỉ một dòng chữ:

 

"Nếu một nữa, vẫn sẽ chọn con đường .”

 

“Bởi vì—Đây là lựa chọn nhất của ."

 

Ta châm lửa, đốt lá thư thành tro.

 

18

 

Nam Bình và đại ca sống .

 

Lúc thành , nàng mang thai ba tháng.

 

Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y cửa, Tống Thì Thanh, giọng điệu cẩn trọng:

 

"Ca ca, chúc mừng ."

 

Nói xong, nàng sợ vẫn chịu để ý đến , liền thấp thỏm bất an sang cầu cứu.

 

"Ừm."

 

Tống Thì Thanh đưa cho nàng một bao lì xì.

 

Nam Bình kích động nhận lấy, rạng rỡ:

 

"Đa tạ ca ca!"

 

Tống Thì Thanh lầm bầm:

 

"Ta là cho ngoại sanh của ."

 

Nam Bình càng vui vẻ hơn.

 

Hôn lễ vô cùng rườm rà, cả một ngày trôi qua, mệt đến mức thở .

 

Ta gọi Tống Thì Thanh đến giúp tháo phượng quan, liền thuận tay xoa bóp vai , :

 

"Phu nhân, lực tay thế nào? Nàng hài lòng ?"

 

"Cũng tạm. nhưng Tống đại nhân vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện."

 

Hắn ghé sát tai , thấp giọng cợt:

 

"Hay là, tiên ăn chút gì đó. Đợi lát nữa sẽ giúp nàng xoa bóp thật kỹ?"

 

Mặt lập tức đỏ bừng, trừng mắt :

 

"Tống Thì Thanh, hổ ?"

 

Hắn giả bộ vô tội, chớp mắt:

 

"Ta gì mà hổ? Nàng nghĩ đến chuyện gì, mặt đỏ ?"

 

Ta véo một cái.

 

Hắn lớn, ôm lấy :

 

"Ai da, thê tử của véo thật đau."

 

Hoàn.

Loading...