Nam Đức Của Thái Tử
Chương 1
01.
Nhìn thấy mười nam nhân tuấn tú trước mặt, Thái tử tức giận đến mức muốn phát điên.
“Phụ hoàng và mẫu hậu lại đang bày trò gì đây!”
Hắn phẫn nộ buông lời, lập tức bước chân khỏi Đông cung, đến tìm Hoàng đế và Hoàng hậu để cãi lý.
Ta nhìn mười nam nhân trước mặt.
— Đau đầu.
Sợ rằng hiểu sai ý tứ của Hoàng thượng và Hoàng hậu, ta đành hỏi lại:
“Phụ hoàng và mẫu hậu đưa các ngươi đến Đông cung, có chỉ đích danh muốn các ngươi đến hầu hạ ai không?”
Nam nhân đứng đầu, phong thái nho nhã, dung mạo tuấn tú.
Thấy ta hỏi, hắn từ tốn hành lễ.
“Bẩm Thái tử phi, chúng thần được lệnh đến Đông cung giúp Thái tử phi “khai chi tán diệp.”
Ta: “…”
Chẳng phải, ngươi còn biết ta là Thái tử phi sao?
Giúp ta ‘khai chi tán diệp’, là các ngươi muốn làm gì?
Muốn phụ giúp Thái tử “đẩy eo” sao?
Ta cố nén giận, xoa xoa trán, bỗng nhận ra người này càng nhìn càng quen mắt.
“Bản cung có từng gặp qua ngươi ở đâu chưa?” Ta nhịn không được hỏi.
Nghe vậy, nam nhân khẽ mỉm cười, gật đầu hành lễ.
“Hồi bẩm Thái tử phi, thần năm nay thi đỗ, được bệ hạ khen ngợi, chọn làm Trạng Nguyên.”
… Ta nhớ ra rồi.
Nửa năm trước, trong yến tiệc cung đình, ta đã từng nhìn thấy vị Trạng nguyên này từ xa.
Lúc đó Hoàng hậu ngồi bên cạnh ta, thấy ta nhìn hắn chăm chú, liền cười nói:
“Vị kia chính là mỹ nam đẹp nhất năm nay, nhân phẩm và tài mạo đều là nhất đẳng.
“Hôm thi Đình, bệ hạ vừa nhìn thấy hắn ta đã lập tức phong làm Trạng nguyên”.
“Tĩnh Ninh xem thử, có ưng ý không?”
Lúc đó ta đã cảm thấy câu nói này không ổn, chỉ biết cười trừ cho qua.
Bây giờ nhìn lại, lời nói của Hoàng hậu dường như có ý sâu xa.
… Chẳng lẽ, đây là âm mưu của Hoàng đế và Hoàng hậu, muốn thử lòng ta đối với Thái tử??
Nếu không, sao lại có chuyện nạp nam sủng cho Thái tử phi?
Nếu ta không cưỡng lại được cám dỗ, “khai chi tán diệp” với các vị này, chẳng phải Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ lấy cớ ta không chung thủy, phế truất ta khỏi vị trí Thái tử phi sao?
Chết tiệt! Thật là thâm ý khó lường!
Càng nghĩ ta càng thấy có lý.
Sau khi dặn dò quản gia Đông cung sắp xếp ổn thỏa cho mười nam nhân tuấn tú này, ta sai thị vệ chuẩn bị xe ngựa, vội vàng xuất cung.
— Âm mưu quỷ kế như vậy, e rằng một mình Thái tử phi như ta khó có thể đối phó được.
Ta phải về nhà, tìm cha mẹ bàn bạc.
02.
Vừa bước vào nhà, ta đã thấy mẫu thân đang thay y phục.
Vừa nhìn thấy ta, mẫu thân liền ôm chầm lấy ta, khóc nức nở:
“Ninh nhi, nữ nhi khổ mệnh của ta!
“Bệ hạ và Hoàng hậu lại ban cho Thái tử mười mỹ nhân?
“Bọn họ dám không coi tám mươi vạn kỵ binh của phủ Cố gia ta ra gì nữa!
“Yên tâm, mẫu thân sẽ vào cung đòi lại công bằng cho con!”
Đằng sau mẫu thân là năm sáu thị nữ khoác giáp trụ, ai nấy đều phẫn nộ.
Ta: “…”
Dù không nói nên lời, lòng ta vẫn cảm động.
Phụ thân ta là Đại tướng quân trấn giữ biên ải, đã từng cùng Hoàng Thượng hiện tại vào sinh ra tử. Người nắm trong tay tám mươi vạn đại quân, người người kính nể.
Mẫu thân ta là con gái nhà tướng, lại là khuê mật của Hoàng hậu, thời trẻ mẫu thân ta cũng từng xông pha trận mạc.
Ta là con gái độc nhất của phụ thân và mẫu thân, từ nhỏ được cưng chiều.
Trước khi xuất giá, mẫu thân ôm ta khóc nức nở, nói rằng nếu ta không thích Thái tử, dù bà có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải hủy bỏ hôn sự này.
Nhưng ta và Thái tử là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, nên ta cũng đồng ý gả cho chàng.
“Nương,” ta kéo vạt áo mẫu thân “không phải cho Thái tử.”
Mẫu thân ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
“Bệ hạ và Hoàng hậu quả thực có đưa vào Đông cung mười mỹ nhân……
“Nhưng không phải cho Thái tử, mà là, mà là mười mỹ nam cho nữ nhi…….”
Ta nói không nên lời.
Mẫu thân lại thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Mẫu thân tháo mũ trên đầu, cởi nút cổ áo, thả người xuống ghế.
Vừa uống hai ngụm trà, mẫu thân lại nhớ ra điều gì đó.
Nắm chặt tay ta, mẫu thân dõng dạc cất lời, trong giọng đầy ắp sự mong mỏi:
“Ninh nhi, Đông cung không có con nối dõi, e là sẽ gây ảnh hưởng đến quốc bản.”
“Vì huyết mạch hoàng thất, con nhất định phải cố gắng gấp bội!”
Ta:”……?”