Nắm Tay Em Đi Qua Bốn Mùa
Chương 1
1.
Chỉ một cái ôm của Tạ Hoài Kinh thôi đã không thể nào làm dịu đi căn bệnh của tôi.
Trong một góc khuất ở công viên.
Tôi ngồi trên đùi anh, ngẩng đầu nhỏ giọng nói:
“Tạ Hoài Kinh.”
“Tôi cho anh thêm 15 tệ, anh có thể cho tôi dụi đầu lên cổ anh không?”
Tôi nói xong cũng cảm thấy đỏ mặt.
15 tệ không nhiều, nhưng định mức chi tiêu 45 tệ/ngày, đối với tôi mà nói cũng đã có hơi quá sức.
Anh nhìn tôi một chút, đưa tay đè gáy tôi lại.
Giọng thoải mái:
“Bà chủ, nể tình cô chưa từng quỵt lương của tôi, 10 tệ là được rồi.”
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, ngượng ngùng nói cảm ơn.
Nhưng lúc mở miệng không cẩn thận cọ môi qua da anh.
Người nam sinh rõ rằng hơi cứng lại.
2.
Lúc tôi dựa vào vai Tạ Hoài Kinh mà buồn ngủ, tiếng bước chân dồn dập vang lên lập tức khiến tôi tỉnh táo lại.
Tôi còn chưa kịp xuống khỏi người anh, một bóng nữ sinh đã xuất hiện ở bên cạnh.
Tôi lập tức ôm chặt lấy cổ Tạ Hoài Kinh, che mặt mình lại.
Giao dịch của tôi và Tạ Hoài Kinh chỉ có hai người chúng tôi biết.
“Đàn anh Tạ!”
Nữ sinh tươi tắn cười: “Quả nhiên tìm được anh rồi, không uổng công em bỏ tiền ra mua hành tung của anh.”
Cô ta chú ý đến tôi đang giả chết trong lồng ngực Tạ Hoài Kinh, ý cười dần biến mất.
“Cô ấy là?”
Tạ Hoài Kinh miễn cưỡng nâng mắt lên:
“Cô có thể nghĩ ra mối quan hệ nào khác ngoài bạn gái không?”
Không khí vô cùng yên tĩnh.
Tạ Hoài Kinh dường như hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí ngưng đọng này.
Còn rất rảnh rỗi xoa gáy tôi.
Tôi (bà chủ đang giả chết): “…”
Nữ sinh lại lần nữa nói, trong giọng nói mang theo ý cười miễn cưỡng.
“Đàn anh, có thể để bạn gái anh quay lại một chút cho em xem mặt được không?”
Cô ta cảm thấy vô cùng khó hiểu:
“Em nhớ rõ hình như em được bầu là hoa khôi của khoa… Nhưng em theo đuổi anh anh cũng không đồng ý.”
“Cho nên em rất tò mò bạn gái anh tại sao lại được anh để mắt đến.”
Tạ Hoài Kinh đội mũ liền áo vào cho tôi rồi mới chậm rãi đáp lại cô ta.
“Để tôi làm rõ một chuyện, đàn em.”
“Là tôi được cô ấy để mắt đến.”
Nữ sinh kia nghẹn lời, trực tiếp chĩa mũi dao về phía tôi.
“Bạn học này, bạn muốn ngồi trong lòng đàn anh Tạ như vậy trước mặt mọi người sao?”
Cô ta gần như không còn chút lịch sự nào:
“Như vậy có phải quá không có tự trọng rồi không?”
Tôi tốn tiền, ôm một chút thì làm sao!
Hơn nữa lúc đầu nơi này làm gì có người! Còn không phải do cô đến sao?
Lùi lại một bước tăng thêm mấy cân hay gì.
Tôi nhịn không được, trực tiếp nhảy xuống khỏi đùi Tạ Hoài Kinh.
Vừa định nói gì đó lại im lặng.
Hai giây sau lại lần nữa bò lên chân Tạ Hoài Kinh, vẻ mặt vô tội nhìn về phía cô hoa khôi kia.
“Vậy cô báo cảnh sát đi.”
“Cô!” Hoa khôi tức đến mức mặt chuyển sang màu gan heo.
Tạ Hoài Kinh cười khẽ một tiếng, lạnh giọng ngắt lời cô ta:
“Này.”
“Chọc bạn gái tôi khóc, cho dù cô là nam hay nữ tôi cũng sẽ không khách sáo đâu.”
3.
Sau khi hoa khôi kia rời đi, tôi vẫn còn ngồi trên đùi Tạ Hoài Kinh ngẩn ra nghĩ biểu hiện ban nãy của mình có khiến bản thân bị lỗ gì không.
Anh cầm lấy một lọn tóc của tôi vuốt nhẹ.
Giọng nói thản nhiên không chút vướng bận.
“Vì cô mà hình như tôi ngày càng khó tìm bạn gái thì phải.”
Lấy lại tinh thần, tôi hoảng hốt đứng lên, lùi lại một khoảng cách an toàn.
Lời xin lỗi thiếu chút nữa thốt ra lại nuốt ngược vào.
Không quá tự tin mà tẩy não bản thân.
“Nhưng… tôi trả tiền mà.”
Anh mỉm cười nói: “Vậy sao?”
Tư thế ngồi ghế vô cùng hững hờ.
“Nhưng bây giờ tôi nghĩ kiểu gì cũng không thấy mình lời nha.”
Xong đời, anh muốn ngồi đây tăng giá lên sao.
Tôi do dự một lúc, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân:
“Tạ Hoài Kinh…”
“Giá quá cao, không bằng anh tìm một người cũng mắc bệnh đói cảm giác tham khảo thêm giá đi.”
“Kinh tế của tôi gần đây hơi eo hẹp.”
Anh khom người xuống, cánh tay chống trên đầu gối nhìn tôi.
Dáng vẻ không đứng đắn ban nãy cũng không còn.
Ánh mắt rất nghiêm túc.
“Không cần tiền.”
“Cô đền cho tôi một người bạn gái đi, được không?”
À.
Hóa ra là muốn tôi giới thiệu đối tượng sao!
Tôi thử dò trong trí nhớ một lần, phát hiện mình không quen cô gái nào phù hợp với Tạ Hoài Kinh cả.
Sau mấy giây suy nghĩ, tôi tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Nghiêm túc nói với anh: “Có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?”
Bả vai căng cứng của anh nới lỏng ở một biên độ rất nhỏ, anh gật nhẹ đầu.
Khí thế quanh người cũng dịu lại.
4.
Buổi tối, tôi vừa nằm trong chăn vừa xem danh sách bạn bè của mình.
Thử hỏi mấy người.
Vừa nghe đối phương là Tạ Hoài Kinh, người mà mỗi ngày vì 40 tệ mà làm gì cũng được, hoặc có thể nói là điều kiện kinh tế yếu kém.
Thì đều uyển chuyển từ chối tôi.
Tôi đã không trả được khoản phí kếch xù cho một cái ôm của anh, cũng không giúp anh tìm được bạn gái.
Đúng là không thể làm lỡ dở anh được nữa.
Sau một lúc do dự, tôi gửi cho Tạ Hoài Kinh mấy dòng tin nhắn cuối cùng.
[Thật xin lỗi, anh bị từ chối rồi.] Tôi không có ý định nói cho anh nguyên nhân cụ thể, để tránh làm lòng tự tôn của anh bị tổn thương.
Gia cảnh nghèo khó cũng không phải lỗi của anh.
[Còn nữa, bệnh này của tôi hình như cũng không nghiêm trọng như vậy, không cần tiếp tục làm phiền anh nữa.]
[Tôi nghe nói quán cà phê ngoài cổng trường đang tuyển nhân viên, trả còn nhiều hơn tôi trả nữa, tôi sẽ gửi số điện thoại của ông chủ cho anh, anh có thể thử một chút.]
[Sau này không cần liên lạc nữa thì nên xóa nhau đi, bái bai ~]
Đánh xong một chữ cuối cùng, tôi lưu loát kéo phương thức liên lạc duy nhất của anh vào danh sách đen.
Thật ra cũng không đến tình trạng phải block.
Nhưng tôi sợ mình không đủ kiên định, một ngày nào đó lại không nhịn được mà tìm anh giao dịch, vậy sẽ ảnh hưởng đến việc anh tìm bạn gái.
Làm xong mọi việc, không hiểu sao tôi lại thấy hơi buồn bực, cuối cùng kéo chăn qua đầu đi ngủ.
Tôi muốn dùng cách này để che đi đám mây đen vô hình kia.
5.
Ngày hôm sau là thứ bảy, không có lớp.
Tôi ngủ đến chiều mới chậm rãi rời giường đi rửa mặt.
Lúc ra khỏi phòng ngủ đã cảm thấy không thoải mái.
Tôi biết bệnh của mình lại phát tác.
Một giây sau, tôi rất đen đủi, gặp phải Lương Sơ.
My ex.
Anh ta nhìn thoáng qua cũng biết tôi đang khó chịu.
Anh ta đi đến trước mặt tôi, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
“Lại khó chịu đúng không?”
“Lại đây tôi ôm một cái.”
Thần kinh à?
Tôi cũng không phải không nhịn được, cũng không đến mức mỗi khi phát bệnh, nhìn thấy đàn ông là lao đến.
Tôi mặt không thay đổi oán trách trong lòng.
Sau đó không nhìn, đi vòng qua anh ta.
Lương Sơ đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi.
“Sao vậy?”
“Bây giờ đến ngay cả nói một câu với tôi cũng không muốn sao?”
Tôi gật đầu, mím chặt môi cảnh cáo anh ta.
“Nếu không buông ra tôi sẽ báo cảnh sát.”
Anh ta nâng cằm lên nói với tôi: “Em báo đi.”
“Chia tay là tôi đề nghị, nhưng em cảm thấy bản thân mình không sai gì sao?”
Lương Sơ tức đến bật cười.
“Mỗi ngày ôm em giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy, tôi rất ghét cảm giác này.”
Hai tay tôi bị anh ta nắm chặt như xiềng xích, càng giãy dụa anh ta càng dùng nhiều sức hơn.
“Lương Sơ, anh thả tôi ra.”
“Bây giờ không phải anh đã hết nhiệm vụ rồi sao?”
Anh ta đột nhiên kéo tôi đến trước mặt, bật cười chế nhạo.
“Cứ xem tôi là đồ khốn đi, sau khi nói chia tay tôi phát hiện tôi vẫn chỉ thích mình em.”
“Tang Chi, chỉ cần em mở lời, chúng ta quay lại với nhau, ngày nào tôi cũng sẽ ôm em.”