Năm Tháng Hoa Tươi, Trăng Vẹn Tròn - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:43:03
Tống Thời Thanh cảnh giác , ánh mắt như thể nếu dám nhận viên mứt quả của Tiêu Chí, sẽ lập tức chặt đứt tay .
Ta cũng lạnh lùng đáp ánh mắt , sang Tiêu Chí, nhàn nhạt :
“Đa tạ Tiêu Thế tử, nhưng uống thuốc cần mứt quả.”
Kiếp , mỗi uống thuốc đều ầm ĩ, nhất định ăn mứt quả. Thành , mỗi Tiêu Chí đến gặp , đều mang theo một hộp.
Vì ưa thích, từng tự hỏi thăm bà bếp, học cách mứt quả, tự tay chuẩn cho một hộp đầy.
Khi , mỗi viên mứt chạm đầu lưỡi, đều ngọt tựa mật, là tâm ý của mà trân trọng.
đời , uống thuốc cần mứt nữa.
Vị đắng, cũng là một dư vị cuộc đời, cớ gì trốn tránh?
Như lời nương thường :
"Nhân thế bách vị, đều là nhân sinh."
Tiêu Chí ngẩn ngơ, bàn tay siết chặt viên mứt, nét mặt thoáng lộ vẻ thất lạc.
Ta bỗng thấy lòng nhạt nhẽo, liền , : “Ta mệt, xin cáo lui.”
Nói xong liền bước khỏi thư phòng.
Đi mấy trượng, liền tiếng bước chân vội vã theo , cùng giọng gọi khẽ:
“Chỉ Chi.”
Ta dừng , giọng nhàn nhạt:
“Tiêu Thế tử, quan hệ giữa và ngươi… đến mức để ngươi gọi khuê danh. Thỉnh gọi là Đại tiểu thư họ Từ, sẽ thích hợp hơn.”
Tiêu Chí sững , tựa hồ gì, nhưng còn kịp mở miệng, thấy một bóng tha thướt từ bên hành lang khẽ bước tới.
“Chí ca ca, đến đây là vì chuyện ?”
Từ Dung ngẩng mặt Tiêu Chí, hai má ửng đỏ, đôi mắt ngượng ngùng e ấp.
Tiêu Chí khẽ liếc một cái, mới sang Từ Dung, giọng dịu dàng:
“Phải, đang đợi Từ đại nhân tan sở về.”
Từ Dung nở nụ ngọt ngào, đôi mắt sáng rỡ:
“Chí ca ca, thật .”
Ta chẳng buồn xem cảnh tình thâm diễn mặt, chỉ cất bước rời .
Buổi tối, nương và phụ cãi .
Ta tin liền vội vàng chạy tới, chính viện liền thấy con Từ Dung đang quỳ nền gạch lạnh.
Ta thèm lấy một cái, thẳng bước phòng.
Chưa kịp mở lời, tiếng nương rít lên, giọng chất đầy căm hận:
“Từ Tuấn Nghị, ngươi từng khiến ghê tởm một , nay còn thêm thứ hai?”
“Ngươi đem Từ Dung ghi gia phả danh nghĩa ? Đợi khi c.h.ế.t hẵng mơ! Khi còn sống, ngươi đừng hòng!”
Phụ mắng đến mặt đỏ bừng, thấy đến liền thở phào một , ánh mắt hiếm hoi lộ chút khẩn cầu:
“Chỉ Chi, đại ca con và biểu ca về, gặp , việc cần bẩm báo.”
Ta nhẹ, thong dong đáp: “Phụ , mau thôi.”
Phụ thoáng ngập ngừng, cũng nhanh chóng rời .
Ta dìu nương xuống, nhẹ giọng:
“Nương, tạm thời cứ thuận theo ý cha.”
“Ta nuốt trôi cơn giận ?” Nương nghiến răng, mắt bừng lửa giận:
“Con nha đầu , là a lớn lên bên , coi như tỷ ruột thịt, thế mà nó đ.â.m một nhát lưng. Một d.a.o , suốt đời nuốt trôi!”
“Nó để con gái thành danh đích nữ, gả cao hơn một bậc ư? Xem xem, nó phúc phận !”
“Nương,” kề sát bên tai bà, thấp giọng:
“Con bảo thuận theo, vì cho con ả thể diện, mà là để giữ chân phụ . Chuyện về , cứ giao cho con.”
Ta vì con ả tiện nhân mà khiến phụ mẫu sinh mâu thuẫn.
Còn như Từ Dung… đời , ả chẳng cần chúng động tay.
Mỗi bước của ả, đều sẽ dẫn thẳng đến con đường ch/ế/t.
Nương theo lời .
Ngay ngày hôm , con Từ Dung liền phấn chấn mặt.
Diêu di nương thậm chí còn cho mời thợ may đến, chọn những màu sắc lộng lẫy mà ngày xưa ả chẳng dám mơ thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-thang-hoa-tuoi-trang-ven-tron/5.html.]
“Ả cũng xứng khoác màu ?” Nhũ mẫu khinh miệt nhổ một bãi nước bọt.
“Thôi, nhũ mẫu bớt giận.” Ta nhạt, kéo bà xuống, “Chuyện giao, xong chứ?”
“Đại tiểu thư yên tâm, nô tỳ an bài chu .”
Quả nhiên, mấy ngày , chuyện Tiêu Chí cùng qua với một thứ nữ nhà quan tam phẩm truyền tới tai phu nhân Bá Dương Hầu.
Phu nhân Bá Dương Hầu là An Dương huyện chủ, do đương kim Hoàng Thượng phong, kiêu ngạo cành vàng lá ngọc một đời.
Kiếp , bà vốn ưa gì , một đích nữ, huống chi là Từ Dung, một thứ nữ.
Bà chịu gật đầu đồng ý hôn sự giữa và Tiêu Chí, cũng bởi năm đó tự tay trồng mười sáu chậu hoa quý mà bà yêu thích, còn thêm việc cùng Tiêu Chí hòa hoãn quan hệ, mới thuận nước đẩy thuyền.
Đời , liệu Tiêu Chí sẽ để Từ Dung học theo trồng hoa, tìm một cách khác?
Bá Dương Hầu phủ đóng chặt cửa.
Bảy ngày tròn, Tiêu Chí cấm túc, bước chân khỏi phủ.
Từ Dung quýnh đến xoay vòng, hết nhờ nhờ nọ dò la tin tức.
Sáng ngày thứ tám, khi trời còn sáng, Tiêu Chí vội vã tới gặp Từ Dung, hai trò chuyện suốt một canh giờ.
Tiêu Chí rời , mặt nặng tựa chì.
“Ngươi chắc là tới cáo biệt?” Ta hỏi nhũ mẫu.
“Chắc chắn. Nô tỳ còn thấy mang theo hoàng kim bài ngự ban.” Nhũ mẫu đáp.
Ta ánh mắt khẽ nheo , lập tức xoay : “Tống Thời Thanh!”
Ta gọi Tống Thời Thanh, thúc giục:
“Ngươi lập tức khởi hành ngay.”
Vốn dĩ chúng định ngày mai mới lên đường.
Tống Thời Thanh nhướng mày:
“Tiêu Chí ngươi đoán trúng ? Hắn cầu thánh chỉ, Tây Nam Giao An huyện?”
Ta gật đầu:
“Không ngoài sở liệu. Tiêu Chí tới Tây Nam lập quân công, tránh sự kiềm chế của Bá Dương Hầu phu nhân, cầu thánh ban hôn.”
Kiếp , Tây Nam Giao An huyện từng xảy đại loạn.
Vì khai thác vôi đá, dân phu khởi binh phản, trong ba tháng ngắn ngủi chiếm ba phủ mười hai châu, triều đình trở tay kịp.
Hoàng Thượng nhận tin giận đến hôn mê ngay Kim Loan điện.
Phải mất một năm rưỡi, triều đình hao tài tốn của, mới dẹp đám phản loạn.
“Nếu lĩnh quân lệnh xuất chinh, ít nhất ba ngày mới tập kết binh mã. Ngươi phi ngựa nhanh, thể tới nửa tháng.” Ta thấp giọng căn dặn.
Tống Thời Thanh nhạt, thu thập hành lý, vội hỏi:
“Nhỡ hỏi, ngươi xuất hiện đúng lúc ở Giao An huyện thì ?”
Hắn lẽ nên ở kinh thành, bỗng dưng xuất hiện nơi , tất sẽ kẻ hữu tâm bắt thóp.
“Chậc.” Hắn cợt, lơ đãng đáp:
“Ông nội bà ngoại tam thúc lục cô của cô mẫu ở Giao An huyện, thăm , ?”
Ta phì , giơ ngón cái:
“Thăm gặp loạn, thuận lý thành chương.”
Ba ngày , Tiêu Chí lĩnh quân xuất chinh.
Mấy tháng , sống thảnh thơi, ngày ngày luyện quyền, thể khỏe khoắn hơn hẳn.
Ngược , Từ Dung ngày càng tiều tụy, khóe môi nứt nẻ, mặt đầy dấu mệt nhọc.
Ngày phụ thăng chức, phủ mở tiệc, ả dày ba tầng phấn cũng chẳng che nổi sắc xám tro.
Năm mới qua, Tây Nam báo tin thắng trận liên hồi.
Sang xuân, đại loạn Tây Nam bình định.
Quân công biểu tấu dâng về kinh, tên Tống Thời Thanh sừng sững Tiêu Chí.
Tháng Ba, hai đồng loạt hồi kinh, diện kiến Hoàng Thượng Kim Loan điện.
Hoàng Thượng long nhan vui vẻ, gọi bọn họ là: “Thanh niên tài tuấn, trụ cột quốc gia.”
Đến khi hỏi thưởng, Hoàng Thượng sang sảng: “Trẫm ban cho các ngươi một phần thưởng, gì cứ .”
Tiêu Chí quỳ xuống , lớn giọng: “Thần khẩn cầu Thánh Thượng… tứ hôn!”
Bên cạnh, Tống Thời Thanh đột nhiên cũng cao giọng: “Thần cũng cầu… tứ hôn!”
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó