NĂM VÁN ĐẤU - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:41:43
1
Ngày thứ hai khi nhận giấy báo trúng tuyển đại học, bảo rằng bà ly hôn.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Có vẻ như bà mong đợi giây phút từ lâu, hừng hực ý chí chuẩn tòa đơn ly hôn, đồng thời đưa đến nhà cô bạn của bà để ở nhờ.
"Ba năm Dao Dao ly hôn, con trai cô – Lục Huân – theo bố, bây giờ đang ở chỗ cô ." Mẹ lái xe .
"Con còn nhớ nó ? Đứa trẻ đó từ nhỏ học hành xuất sắc, còn lễ phép, tính tình cũng dịu dàng hiền lành, qua là đứa trẻ ngoan."
"Năm ngoái nó đỗ đại học A, con đến đó cũng là đàn em của nó, nhân tiện ở chung thì hỏi thăm thêm về trường ."
gật đầu.
Nhà dì Dao Dao ở khu biệt thự gần đại học A. Hôm đó bà nhà, đón chúng là Lục Huân.
Anh cao 1m85, mặc áo thun trắng cùng quần dài thoải mái, ở cổng đợi chúng , trai như một ngôi điện ảnh, đến mức cũng đến ngây .
"Đứa nhỏ nuôi thật đó." Bà cảm thán một nữa.
Vào nhà, Lục Huân pha cho chúng , ngừng khen ngợi .
"Dì quá khen ." Anh ngại ngùng.
"Mẹ con mấy ngày nay công tác, bình thường bà cũng bận, ít khi ở bên , nhưng dì yên tâm, con ở với bố cũng thường xuyên một , con sẽ chăm sóc cho Diên Diên."
Mẹ đầy hài lòng.
"Đồng Diên dì chiều hư , cái gì cũng . Ban đầu dì chỉ hai đứa thì lo, nhưng khi thấy con như , dì yên tâm ."
Nói , bà sang .
"Phải giúp đỡ Lục Huân, đừng gây thêm phiền phức, ?"
gật đầu.
2
Dì Dao Dao là bạn lâu năm của , còn và Lục Huân thể xem như thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ, là kiểu "con nhà " trong truyền thuyết – học giỏi, trai, cái gì cũng xuất sắc, từng khiến phụ lo lắng.
Ba năm , dì Dao Dao ly hôn, Lục Huân theo bố rời khỏi đây.
Mẹ vì tập trung học hành nên tịch thu điện thoại, từ đó và Lục Huân cũng mất liên lạc.
Sau khi rời , Lục Huân xách hành lý của lên.
Ba năm gặp, bốn mắt .
"Anh Lục Huân, cao lên nhiều ghê." ngưỡng mộ .
"Ba năm mà em chẳng cao thêm chút nào."
Bước chân khựng , đó đầu nhẹ.
"Không , em cao 1m62 là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-van-dau/1.html.]
sững sờ một chút, vội vàng bước theo.
"Sao em cao 1m62?"
Anh : "Nhìn là đoán thôi."
…
Quả nhiên là học bá!
Đôi mắt chính là thước đo đúng ?!
3
Buổi trưa, Lục Huân nấu cơm.
kinh ngạc tài nấu ăn xuất sắc của , ăn như gió cuốn, chẳng còn chút hình tượng nào.
Thật trùng hợp ?
Cả bàn đồ ăn , món nào cũng là món thích.
Lục Huân chỉ ăn vài miếng đặt đũa xuống, một tay chống cằm, ánh mắt cong cong .
Chắc là cảm giác hài lòng của đầu bếp khi công nhận đây mà.
"Anh Lục Huân, giỏi quá mất!" dứt khoát khen ngợi.
"Nếu em quen ăn ngon thế , đến lúc nhập học ăn nổi cơm ở căn-tin thì đây?"
"Vậy thì đừng ăn căn-tin."
"Hả?"
"Khai giảng cũng nấu cho em."
chớp mắt: " mà khai giảng xong em sẽ ở ký túc xá mà?"
Lục Huân cầm lấy đũa, gắp cho một miếng thịt.
"Nếu em , vẫn thể tiếp tục ở đây."
"Hả?"
"Đại học A là tinh từ khắp nơi, quan hệ trong ký túc xá cũng hẳn là đơn thuần như ." Anh nhẹ nhàng .
"Anh cũng đăng ký ký túc xá, nhưng học kỳ buổi tối sẽ về đây ở. Mẹ thường ở nhà, nên em cũng thể tiếp tục ở , chỉ hai chúng thôi."
sửng sốt.
"Không , như phiền lắm, em ở ký túc xá cũng mà."
Lục Huân tao nhã cầm đũa, khẽ mà gì.
Lúc , mới nhẹ nhàng : "Không , đến lúc đó tính."