Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 1



1.
Nếu chẳng phải do lần này bị thương ngoài ý muốn bắt buộc phải phẫu thuật gấp thì có lẽ chuyện tôi là thiên kim giả này cả đời cũng sẽ không bao giờ lộ ra.

Tuy là mẹ tôi cũng nhớ con gái ruột của mình nhưng đối với bà mà nói thì tôi cũng rất quan trọng, dẫu gì nhiều năm tình cảm cũng đủ để vớt vát một chút thiếu sót về huyết thống.

Nhưng người bố giàu có của tôi lại chẳng nghĩ như vậy.

Gương mặt ông lạnh băng như quan tài, ông nói: “Đàn bà toàn hành xử dựa vào cảm tính!”

“Cốt nhục nhà họ Thôi lưu lạc bên ngoài, chúng ta thì đang nuôi con dùm người ta, nếu tin tức lộ ra ngoài thì chẳng phải sẽ làm khác cười đến rụng răng sao?”

Ông trước nay đều làm việc rất nhanh nhẹn, tiền đưa xuống, chẳng bao lâu đã tìm được thiên kim thật trở về.

Ngay từ đầu, tôi cho rằng tôi có thể tiếp tục ở lại nhà họ Thôi, đơn giản là tôi có thêm một người chị em gái thôi.

Với gia cảnh của nhà tôi thì nuôi luôn cả một đội bóng rổ cũng chẳng bõ bèn gì.

Nhưng không hiểu tại sao bố tôi lại bảo chờ lúc xét nghiệm DNA xong thì chúng tôi sẽ ai về lại chỗ nấy.

Trở về nhà của mình, tìm lại mẹ ruột của mình.

Theo tôi nghĩ thì chính là ông không muốn tiếp tục tiêu tốn tiền của cũng như tài nguyên trên người một thiên kim giả là tôi nữa.

Tất nhiên là mẹ tôi đâu chịu, bà nắm tay tôi khóc từ sáng tới tối muộn, nhưng tài xế của bố thì chẳng muốn lãng phí một giây một phút nào.

Lúc tôi lên xe thì xe của thiên kim thật đúng lúc chạy vào.

Tôi kìm không được, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Da trắng, mắt phượng, tóc đen dài xõa trên vai.

Mang đến cảm giác trong trẻo lạnh lùng.

Quả thật là cô ấy giống với mẹ hơn là tôi.

2.
Tài xế để tôi ở trước cửa nhà mới rồi rời đi.

Đây là một khu dân cư cũ ở vùng ngoại ô, gạch đỏ nhuốm màu năm tháng, chắc có lẽ đã gần ba mươi năm hơn.

Cánh cửa dẫn vào sân nhỏ ở tầng một mở ra, một cậu nhóc tầm sáu bảy tuổi đứng nép sau cánh cửa, chỉ thò cái đầu ra ngoài.

“Chị là chị mới của em à? Mẹ mới xin nghỉ, đang trên đường về nhà.:

Có lẽ cậu nhóc đã ấp ủ rất lâu mới lấy hết can đảm ra nói chuyện với tôi.

Chờ sắp xếp xong xuôi hết cả thì mẹ tôi – Bà Dương mới thở hổn hển chạy về đến nhà.

Trên đầu bà lấm tấm mồ hôi, có vài sợi tóc dính trên trán, hai má đỏ bừng vì cái lạnh, trên người mặc một cái áo khoác màu nâu trông chưa cũ là bao, chắc là bà đi rất vội, ngay cả cúc áo cũng cài lệch.

“Ừm ừm… Con gái, con đã về rồi à?”

“Con có thích gian phòng mới mẹ bày biện cho con không?”

Trên thực tế thì căn phòng đó chưa tới mười mét vuông, nếu nói bày biện thì chẳng biết bày biện gì.

Một cái giường đơn, một cái kệ sách, một cái bàn học với một cái tủ để quần áo, nó làm cho gian phòng có phần tù túng,

Nhưng những thứ đó đều là đồ mới, là gỗ đặc, hương gỗ còn thoang thoảng trong không khí.

Nhớ tới căn phòng rộng rãi sang trọng lúc trước của mình, ngay cả phòng để quần áo cũng rộng hơn gian phòng này gấp mấy lần.

Muốn nói không hụt hẫng thì đúng là có chút giả dối.

Nhưng tôi vẫn cố mỉm cười: “Con cảm ơn, khá tốt, rất ấm áp ạ.”

Bà dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó, bà chỉ hộp nhựa đựng cơm trong tay: “Hôm nay là ngày đầu tiên con về nhà, mẹ đã mua ở cửa tiệm vài món, còn mua thêm một lon nước ngọt có ga nữa.”

Cậu nhóc mới nghe là có nước ngọt có ga lập tức vỗ tay reo hò.

Nhưng tôi luôn quản lý chặt chẽ vóc dáng của bản thân, chưa bao giờ uống nước ngọt có ga.

Trên bàn ăn, bà giới thiệu với tôi, cậu nhóc tên Khổng Minh, nó là em trai của tôi.

Còn thiên kim thật lúc trước tên là Khổng Tĩnh.

Còn tôi, tôi có thể không cần đổi tên, bà cảm thấy cái tên Thôi Ninh Thuận này nghe rất hay.

Đồ ăn bên ngoài khá nhiều dầu mỡ nên mới ăn có một chút tôi đã cảm thấy no rồi.

Bà với Khổng Minh ăn cực kỳ vui vẻ, vừa ăn vừa hỏi tôi sau đã có tính toán gì chưa.

Trước lúc mọi chuyện bại lộ, tôi vẫn luôn làm trong công ty của nhà mình, nhưng hiện tại tình huống trớ trêu thế này, tôi cũng không biết tiếp theo nên làm sao nữa.

Thế nên tôi chỉ có thể xấu hổ cười trừ cho qua chuyện.

Bà đang ăn, bỗng buông đũa xuống xoa xoa khoé mắt:

“Không biết Tĩnh Tĩnh giờ này đã ăn cơm chưa?”

Tôi nói: “Nhà họ Thôi có chuyên gia chăm sóc sức khỏe chuyên nghiệp, ăn cơm luôn có thời gian cố định, chắc cô ấy đã ăn rồi, dì cứ yên tâm đi.”

Lúc này bà mới gật gật đầu, do dự chốc lát rồi nói: “Sức khoẻ Tiểu Minh không tốt lắm nên chắc có lẽ cần con chăm sóc, công việc của mẹ bận quá nên không có thời gian rảnh, trăm sự nhờ con.”

Bà nhìn đồng hồ một cái sau đó nhanh chóng đứng dậy: “Giờ mẹ phải đi gấp, mẹ chỉ xin nghỉ tạm hai tiếng, hôm nay có tiết tự học buổi tối, đám trẻ còn chờ mẹ.”

À, ra bà là giáo viên.

Dọn dẹp chén đũa xong, điện thoại của tôi reo lên.

Là bạn trai Thang Vĩnh Minh của tôi.

Giọng nói sốt ruột từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Ninh Ninh, em vẫn ổn chứ?”

Tôi với Thang Vĩnh Minh môn đăng hộ đối, tuy rằng là do người thân nên mới biết nhau, nhưng tình cảm vẫn luôn ổn định, giờ đã bàn đến chuyện cưới hỏi rồi.

Nghe được giọng của anh ta, bao nhiêu tủi thân đều trào dâng hết trong lòng tôi, tôi kìm không được nước mắt cứ tuôn rơi lã chã.

Anh ta nghe được tiếng tôi nức nở, dịu dàng an ủi nói: “Cục cưng đừng khóc, anh sẽ nghĩ cách.”

“Anh sẽ cố gắng làm chú Thôi nhanh chóng đưa em về nhà.”

3
Mới nói được vài câu bỗng bên ngoài truyền đến từng trận ho khan kịch liệt, sau đó là tiếng nôn mửa không ngừng.

Tôi mở cửa ra thì thấy Khổng Minh đã nôn ra đầy đất, cậu nhóc dựa người vào bàn, cong người ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.

Nó vừa mới thấy tôi, gương mặt vốn tái nhợt lại thoáng chốc đỏ bừng.

“Chị ơi, em đã làm phiền chị gọi điện thoại sao?”

“Ngại quá, đợi em một chút em sẽ dọn dẹp.”

Tôi đỡ nó đi vào phòng ngủ: “Em bị bệnh dạ dày sao?”

Nó gật đầu: “Sức khỏe em không tốt, lúc trước mẹ chưa bao giờ cho em uống nước có ga, chắc hôm nay vui quá nên mẹ quên khuấy luôn.”

“Đều tại em, ham ăn hốt uống.”

Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn chưa tiêu hoá hoàn toàn trong bãi nôn, lại sờ sờ cái bụng của nó, căng trướng, giống hệt một quả bóng bay.

Hệ tiêu hoá kém.

May là trong ngăn tủ có thuốc dạ dày, tôi rót cho nó một cốc nước ấm rồi nhìn nó uống thuốc.

Nhìn sàn nhà hỗn độn, tôi có chút chẳng biết làm sao.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa đừng động tay động chân làm chuyện nhà.

Thậm chí tôi còn định lấy điện thoại ra gọi cho dịch vụ dọn dẹp.

Nhưng lần này gọi, thế lần sau thì sao?

Hiện tại gọi, tương lai sẽ thế nào?

Tuy rằng tôi vẫn còn chi ít tiền trên người nhưng số tiền này vẫn nên chi tiêu một cách hợp lý thì hơn.

Đều là những việc sinh hoạt hằng ngày, thôi thì cứ tự mình làm vậy.

Lúc tôi lau dọn sạch sẽ thì đã gần đến nửa đêm.

Tôi mệt mỏi ngả lưng xuống giường lớn, lăn qua lộn lại thức trao tráo.

Bỗng tôi nghe được tiếng khóc nức nở, là Thẩm Minh vùi đầu vào gối khóc thút tha thút thít.

Tôi không giỏi an ủi người khác, nhưng trước mắt là một đứa trẻ đang khóc nhè, tôi không thể cứ mắt nhắm mắt mở làm ngơ được.

Thế nên, tôi đi tới vỗ nhẹ bả vai của nó: “Dạ dày em còn đau sao?”

Dường như nó bị giật mình, có chút hoảng sợ, nó cúi đầu xuống trả lời tôi: “Không đau ạ.”

Nhìn ánh mắt của nó, tôi đã hiểu ngay.

“Em nhớ Khổng Tĩnh đúng không?”

Nó gật gật đầu.

Thằng nhóc nói với tôi, mẹ chúng tôi là mẹ đơn thân, bà là giáo viên chủ nhiệm cấp ba trong trường Lâm trấn.

Do kinh nghiệm dạy học phong phú, thành tích lại xuất sắc nên bà luôn dạy các lớp nâng cao.

Tiết tự học buổi sáng bắt đầu từ bảy giờ, còn tiết tự học buổi tối kết thúc lúc chín giờ, một tuần chẳng thể về nhà được mấy lần.

Lúc trước chuyện trong nhà đều là do chị gái Khổng Tĩnh chăm sóc nó.

Nhìn đôi mắt sưng như quả hạch đào, tôi nhịn không được lại nhớ tới mẹ… hiện tại gọi là mẹ nuôi thì đúng hơn, bà ấy nắm lấy đôi bàn tay của tôi, đôi mắt đẫm nước mắt.

Trong lòng bỗng cảm thấy đắng chát.

Thế nên tôi nói, nếu như nó nhớ Khổng Tĩnh thì ngày mai tôi có thể dẫn nó đến nhà họ Thôi tìm cô ấy.

Nó lắc đầu như trống bỏi:

“Mẹ nói chị Khổng Tĩnh không phải chị ruột của em, mẹ không cho phép em làm phiền chị ấy.”

Tôi tức đến mức cười ra tiếng: “Tại sao trong mắt bọn họ, huyết thống lại còn quan trọng hơn so với gắn bó nhiều năm?”

Đôi mắt thằng nhóc ngây thơ, nên tôi đành phải giả bộ tươi cười: “Em ngủ đi, chị ngồi đây với em.”

Chương tiếp
Loading...