Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nếu Có Ngôi Sao

Chương 1



1

Môn tự chọn cuối cùng của học kỳ, tôi lại gặp Tống Minh trong phòng học.

Cậu ta lười biếng ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Thấy tôi, cười khẩy một tiếng: “Thật đúng là không bỏ được, ngay cả đi học cũng không được yên ổn.”

Nhất thời, cả lớp học đều nhìn về phía tôi.

Trộn lẫn với những lời thì thầm.

“Đây chính là bạn gái cũ khó tính của Tống Minh, Khương Dĩ An đấy.”

“Lúc trước nói chuyện nhìn khéo léo ngoan ngoãn, không nghĩ tới lại là một kẻ điên.”

“Lúc trước hình như cô ta uống thuốc tử tự cầu xin quay lại, thật là đáng sợ…”

Tôi ôm cặp sách, lúng túng đứng tại chỗ.

Vô số cảm xúc hỗn loạn dâng lên, làm cho bầu trời trước mắt tôi biến thành màu đen.

Giống như lại bị kéo trở về đoạn thời gian tối tăm không có ánh mặt trời kia.

Ngay cả sức lực vì chính mình cãi lại một câu cũng không có.

“Được rồi được rồi.”

Bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.

Là bạn thân Trần Lộ của tôi.

Cô ấy kéo tôi qua, nhìn quanh bốn phía: “Giáo viên tới rồi, các cậu đừng bàn tán nữa.”

2

Tôi vô cùng cảm kích nhìn cô ấy một cái, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Từ trung học đến bây giờ, tôi và Trần Lộ là bạn tốt.

Lúc đó, tôi bị cả lớp cô lập.

Chỉ có cô ấy là người duy nhất sẵn lòng nói chuyện với tôi.

Cô ấy hạ giọng: “Mình biết cậu muốn quay lại với Tống Minh, nhưng theo đuổi đến lớp tự chọn thế này là sao? Cậu ta cũng chỉ cảm thấy cậu rất đáng sợ mà thôi.”

Tôi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Mình cũng thật sự không biết cậu ta sẽ chọn lớp này…”

“An An, chúng ta là bạn tốt, cậu ngay cả mình cũng muốn gạt sao?”

Vẻ mặt Trần Lộ đột nhiên nghiêm túc:

“Lúc khai giảng chọn lớp, cậu rõ ràng đã nói, cậu muốn học một môn khác.”

“Mình…”

Tôi đang định nói với cô ấy.

Môn học kia vì quá ít được chú ý, số lượng không đủ, cho nên đã bỏ.

Giáo viên trên bục giảng đột nhiên gõ bàn.

Nghiêm túc mở miệng: “Bạn học nữ nào đó, lúc đi học thì im lặng một chút đi.”

Không biết ai nói một tiếng.

“Thầy ơi, người ta cũng không phải tới nghe giảng, là tới theo đuổi con trai đấy.”

Cả lớp cười vang.

Ánh mắt chỉ trích của thầy giáo, ánh mắt khinh bỉ của Tống Minh.

Làm cho tôi như ngồi trên đống lửa, cả người giống như rơi vào biển sâu vô ngần.

Ngay cả suy nghĩ cũng đang trong trạng thái thôi miên.

Không biết qua bao lâu.

Tiếng chuông tan học vang lên.

Trần Lộ chọc chọc cánh tay tôi: “Tống Minh thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi rồi, có thể cậu ta muốn đi căn tin ăn cơm, cậu có muốn đi theo không?”

Tôi im lặng một hồi, nhẹ giọng mở miệng: “Mình không có ý định theo đuổi cậu ấy nữa, hôm nay đến lớp chỉ là trùng hợp thôi.”

“An An, cậu không cần phải mạnh miệng, mình biết cậu…”

Tôi nghiêm túc ngắt lời của cô ấy: “Mình đã có bạn trai rồi.”

Cô ấy giật mình, đột nhiên cười lắc đầu.

Vẻ mặt bất đắc dĩ: “An An, loại thủ đoạn cố ý muốn cậu ta ghen này của cậu, thật ngây thơ mà.”

“Cậu quen biết bao nhiêu người con trai, có ai yêu cậu chứ?”

3

Thật ra, tôi không hề nói dối cô ấy.

Tôi thật sự đã quen được một đối tượng qua mạng, quen biết qua game.

Kỳ nghỉ tết dương lịch kết thúc, một ngày trước khi trở về trường.

Đêm đó, tôi lại mất ngủ.

Quay trái quay phải không ngủ được, tôi xoay người từ trên giường đứng dậy, mở máy tính.

Trong trò chơi, đối tượng yêu qua mạng Giang Sơn Hải còn đứng ở vị trí logout, không nhúc nhích.

Thế mà hắn vẫn còn chưa ngủ.

Tôi vừa nghĩ, kênh trò chuyện riêng liền bật lên một tin nhắn: “Không ngủ được sao?”

“……Ừ.”

Hắn mời tôi lập nhóm.

Sau đó nói: “Đeo tai nghe vào, anh hát cho em nghe.”

Chúng tôi sóng vai đứng trên cây cầu chính của thành phố Dương Châu.

Hắn vì tôi nổ rất nhiều pháo hoa, hát một bài hát “Hai chúng ta” của Quách Đỉnh.

Giọng hát ôn nhu hơi trầm truyền vào trong lỗ tai tôi.

Trong đêm yên tĩnh như tiếng đàn cello.

Sống mũi tôi cay cay, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Hắn điều khiển nhân vật trong trò chơi, sờ sờ đỉnh đầu tôi.

Sau đó hỏi tôi: “Gấu con, sắp nghỉ đông rồi, em thật sự không muốn gặp anh một lần sao?”

Gấu con là tên ID game của tôi.

Tôi bối rối lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh, mới ra vẻ nhanh lẹ mở miệng:

“Cũng quá nhanh rồi đấy, em cảm thấy tình yêu qua mạng nên cẩn thận thì hơn — anh không sợ em thật sự sẽ lừa anh sao?”

Hắn cúi đầu cười hai tiếng, nói: “Sẽ không.”

“Em không muốn gặp mặt nhanh như vậy, cũng không sao, anh có thể đợi đến khi em đổi ý.”

4

Không phải là tôi không muốn gặp hắn.

Tôi chỉ sợ.

Giang Sơn Hải là sư phụ thân truyền trong trò chơi của tôi.

Tôi đã mất ngủ cả đêm khi biết rằng hắn và tôi học cùng một trường đại học.

Chỉ cần nhắm mắt lại, liền mơ thấy những hình ảnh vụn vặt kia.

Mơ thấy hắn biết, tôi là Khương Dĩ An mà người gặp người ghét ham mê tiền tài kia.

“Thì ra cô chính là cái loại yêu đương não tàn đó, trên mạng lại giả vờ làm người.”

“Sao không nói sớm, ai sẽ thích cô chứ, thật xui xẻo.”

Tôi từ trong mơ bừng tỉnh, lưng đầy mồ hôi đầm đìa nuốt vào hai viên thuốc.

Nói cho hắn biết trường đại học và lớp học đều là giả.

Thậm chí còn nói với hắn: “Thực ra tính cách em rất hoạt bát, bạn bè cũng rất nhiều, mọi người đều rất thích em.”

Tôi đã nói dối.

Ngoại trừ Trần Lộ.

Bạn bè duy nhất bên cạnh tôi, cũng chỉ còn lại có con gấu bông cũ đã theo tôi từ nhỏ đến lớn kia.

5

Ngày nghỉ, tôi định kể chuyện của Giang Sơn Hải cho Trần Lộ nghe.

Nhưng vừa mới đứng lên, cô ấy liền nở nụ cười:

“An An, cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn tin cái này vậy?”

“Chỉ cần trong thực tế có một người thích, ai sẽ đi làm loại tình yêu qua mạng hư vô mờ mịt này?”

Lời nói của cô ấy, giống như một cái bạt tai và dùng sức tát vào mặt tôi.

Như ý thức được mình đang nói sai, cô ấy lại bổ sung thêm một câu:

“Đương nhiên, An An, mình không phải nói cậu đâu.”

“Mình chỉ là cảm thấy, thay vì tin tưởng trên internet lừa đảo, còn không bằng đi cầu xin Tống Minh, có lẽ cậu ta sẽ đồng ý cùng cậu quay lại thì sao?”

Chúng tôi nói chuyện, đi tới nhà ăn số ba gần đây.

Trần Lộ dừng bước, nhìn về phía chiếc xe thể thao màu xanh bạc cách đó không xa.

“Là Lamborghini của Giang Tinh Diễm, hôm nay đã nghỉ rồi, sao anh ấy lại đột nhiên trở về trường?”

Tôi ngẩng đầu: “Giang Tinh Diễm?”

“Là đàn anh năm tư hệ tài chính, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị.”

“Học bổng hỗ trợ ưu tú mà cậu xin lúc trước, chính là do nhà anh ấy tài trợ đấy.”

Trần Lộ nói xong, dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười:

“Nhắc mới nhớ, Tống Minh gần đây rất thân thiết với anh ấy, coi như là bạn bè đi, còn cùng nhau làm hạng mục đầu tư nữa chứ.”

“Năm mới, Tống Minh còn hẹn anh ấy ra ngoài tụ họp.”

Tôi đáp lời, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.

Phát hiện Giang Sơn Hải vừa mới gửi tới một tin nhắn mới: “Em thi xong chưa?”

“Ừm, đến căn tin ăn một bữa cơm rồi về.”

“Nhà ăn số 3.”

Đầu ngón tay dừng lại trên màn hình, tôi trả lời: “Không có, nhà ăn số 2.”

Hai cái nhà ăn này.

Một ở phía đông của trường.

Một ở phía tây.

Tôi biết nói dối là không tốt.

Nhưng tôi cực kỳ sợ hãi khi phải gặp hắn như thế này.

6

Tôi vừa cất điện thoại di động, đã bị Trần Lộ kéo đến bên cạnh xe thể thao của Giang Tinh Diễm.

Vừa vặn cửa xe mở ra, một cái chân dài bước ra.

Một khuôn mặt sắc bén, mái tóc đen đã được chải chuốt tinh xảo, xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Áo khoác màu đen tôn lên khí chất thanh quý lẫm liệt.

Ánh mắt lạnh lùng của người đó liếc qua.

Trần Lộ mở miệng, giọng điệu nhiệt tình mà nhẹ nhàng:

“Anh Giang, em tên là Trần Lộ, là bạn học của Tống Minh, cùng khoa với anh…”

Giang Tinh Diễm thản nhiên nói: “Không biết.”

Nụ cười của Trần Lộ thoáng chốc cứng ngắc trên mặt.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy đẩy tôi lên phía trước:

“Không sao.”

“Anh Giang không biết em, nhưng chắc là sẽ biết cô ấy chứ?”

“Cô ấy là Khương Dĩ An, là bạn gái cũ của Tống Minh, ở trong trường cô ấy rất nổi tiếng không ai không biết!”

7

Bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ra phía trước, kéo gần khoảng cách với cặp mắt lạnh nhạt lại xinh đẹp kia.

Đầu óc tôi ầm ầm một tiếng, trống rỗng.

Cảm giác xấu hổ mãnh liệt làm cho tôi theo bản năng muốn trốn về phía sau, cổ tay lại bị Trần Lộ nắm lấy chặt chẽ.

“Không, tôi không phải…”

“An An, cậu đừng trốn nữa.”

Giọng Trần Lộ có chút bất đắc dĩ, giống như đang khuyên bảo một đứa trẻ không hiểu chuyện:

“Dựa vào điều kiện nhà cậu, nếu không phải anh Giang tài trợ học bổng, cậu ngay cả đi học cũng không nổi. Đi qua nói cảm ơn người ta cũng tốt mà.”

Phía bên kia có vài bạn học đi ngang qua dừng bước, nhìn về phía bên này.

“Đó không phải Khương Dĩ An khoa tài chính sao?”

“Người bạn này của cô ta đã giúp cô ta không biết bao nhiêu lần rồi? Tôi có chút đau lòng nha.”

“Nghe nói tinh thần của cô ta có vấn đề… Suỵt đừng nói nữa, cô ta nhìn qua rồi!”

Ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, tôi nhìn về phía Giang Tinh Diễm trước mặt, hít sâu một hơi:

“Anh Giang, tuy rằng anh không biết tôi, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn học bổng trợ ưu của tập đoàn Giang thị đã giúp tôi có điều kiện để tiếp tục đi học.”

“Không có gì phải cảm ơn, điều quan trọng của học bổng là giúp đỡ sinh viên, là em dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy được. Còn nữa, tôi quả thực biết em…”

Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục,

“Đúng lúc hôm nay rời trường, muốn đi nhờ xe của tôi không?”

Trần Lộ ở một bên hít một ngụm khí lạnh.

Sức lực nắm cổ tay tôi đột nhiên tăng mạnh.

Tôi quay đầu, thấy vẻ châm chọc còn chưa kịp tản đi trong mắt cô ấy.

“Cũng đúng, anh Giang sao lại không biết An An chúng ta chứ, dù sao cô ấy cũng là bạn gái cũ của Tống Minh, theo đuổi cậu ta lâu như vậy, nổi danh ở toàn trường, huống chi hiện tại anh Giang và Tống Minh…”

Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị Giang Tinh Diễm cắt đứt.

Ánh mắt hắn lạnh lùng dừng lại, ánh mang mang theo chút nghiêm nghị:

“Cô quá ồn ào.”

Chỉ bốn chữ, đã làm cho mặt Trần Lộ đỏ bừng, nhưng một chữ phản bác cũng không phun ra được.

“Cảm ơn anh Giang, nhưng đi nhờ xe thì không cần đâu.”

Tôi dùng sức từ trong tay Trần Lộ rút tay ra, hướng Giang Tinh Diễm nhẹ nhàng cúi người, xoay người rời đi.

Chương tiếp
Loading...