Nếu Có Ngôi Sao
Chương 4
16
Tôi và Giang Tinh Diễm sóng vai nhau ra khỏi cửa nhà hàng.
Đạp lên lớp tuyết mỏng manh trên mặt đất, đi về phía bãi đỗ xe.
“Có lạnh không?”
Hắn nghiêng đầu hỏi một câu.
Tôi theo bản năng gật đầu, mới dừng lại một chút, lại vội vàng lắc đầu:
“Không lạnh… Hai người không phải đi ra ngoài nói chuyện hợp tác sao, cứ đi như vậy, không sao chứ?”
“Hợp tác gì?”
Hắn kéo tôi vào chiếc Lamborghini màu xanh bạc, bật điều hòa để sưởi ấm:
“Cậu ta ở trước mặt chửi bới bạn gái anh, còn muốn hỏi anh kéo đầu tư, điên rồi à?”
Giọng điệu của những lời này, thật sự hoàn toàn đồng nhất với Giang Sơn Hải mà tôi biết.
Hôm nay trước khi gặp mặt, tôi đã nghĩ tới vô số khả năng có liên quan đến Giang Sơn Hải.
Có thể hắn vừa gặp nhau đã phát hiện tôi chính là Khương Dĩ An, thất vọng xoay người rời đi.
Cũng có thể sẽ giữ lại thể diện cơ bản nhất, nói chúng ta vẫn nên làm bạn bè đi.
Tôi lại nghĩ đến Giang Sơn Hải nửa đêm đứng trên cầu hát cho tôi nghe.
Nghĩ đến hắn ở trong trò chơi nổ pháo hoa cho tôi khắp thành phố.
Nghĩ đến mỗi đêm yên tĩnh chúng tôi kết nối với micro, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Cảm xúc và hồi ức cùng hỗn loạn, khiến tôi thật lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng chỉ nói: “Thật xin lỗi.”
“Sao tự nhiên lại xin lỗi anh?”
“Bởi vì em lừa anh.”
Tôi hít sâu một hơi: “Em đã nói với anh, trong thực tế tính cách em rất hoạt bát, bạn bè cũng rất nhiều, mọi người đều rất thích em…”
“Nhưng thật ra, anh cũng thấy rồi đó.”
“Không ai thích em cả, ở trường có rất nhiều tai tiếng.”
“Ngay cả người bạn duy nhất cũng…”
Tôi nghĩ đến Trần Lộ, trong lòng lại nổi lên đau đớn dày đặc.
“…… Tóm lại, em xin lỗi, anh Giang.”
“Em nói chuyện khách sáo như vậy, là muốn rạch rõ ranh giới với anh sao?”
Hắn nghiêng người lại, từng chút từng chút kề sát vào tôi, tính cả mùi gỗ sồi trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người cũng bao phủ khắp người.
Tôi đứng hình trong nháy mắt, rất nhanh phản ứng lại: “Không phải…”
“Thật ra, người nên thành thật xin lỗi là anh mới đúng.”
Đôi mắt xinh đẹp kia liền dừng ở khoảng cách rất gần với tôi, như là có tinh hà chảy xuôi.
Tim tôi đang đập thình thịch.
Hắn giơ tay lên, rồi lại rất có chừng mực dừng lại cách gò má tôi một cm,
“Anh nên sớm nói rõ ràng với em, anh đã sớm biết là em. Thật ra cũng không tính là nói dối, An An…”
“Bởi vì em rất tốt, cho nên anh mới thích em.”
17
Lamborghini vượt qua dòng xe cộ đông đúc, dừng lại trước một cửa hàng hoa.
Giang Tinh Diễm tháo dây an toàn ra: “An An, ở trong xe chờ anh một chút.”
Một lát sau, hắn ôm một bó hoa bách hợp lớn còn đọng nước đi ra.
“Vốn muốn sau khi kết thúc mua bó hoa đi gặp em, kết quả nghe được bọn họ sau lưng mắng em, anh lại tạm thời đổi chủ ý.”
“Gọi em qua đây, là muốn giúp em xả giận.”
“Kết quả ngược lại khiến em tặng hoa cho anh trước.”
Hắn đưa bó hoa cho tôi.
Tôi không nhận, chỉ ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn hắn:
“Chúng ta, cứ như vậy đi.”
Ngón tay Giang Tinh Diễm ôm hoa khẽ run lên, nhìn tôi:
“Là anh chỗ nào làm không đủ tốt, làm cho em cảm thấy không thoải mái sao?”
Tôi khó có thể thừa nhận cảm xúc nặng nề trong ánh mắt hắn, đành phải cúi đầu:
“…… Không có, anh rất tốt.”
Chính là bởi vì quá tốt, vị trí đứng quá cao.
Ngược lại làm cho tôi sinh ra một loại cảm giác rất không chân thật.
Đúng là nực cười.
Đối tượng yêu qua mạng của tôi là Giang Tinh Diễm.
Sao có thể thế được?
“Thật ra em đã sớm muốn gặp anh, nhưng lại rất sợ anh phát hiện ra em là ai. Do dự lâu như vậy, cuối cùng là ngày hôm qua xác nhận Trần Lộ không phải bạn của em, em mới hạ quyết tâm.”
“Em tưởng tượng ra rất nhiều hình dạng của anh, có thể sẽ đẹp, có thể sẽ không quá đẹp, cũng có thể giống như em, chỉ là một người bình thường lại không bắt mắt.”
“Nhưng duy nhất chỉ không nghĩ ra, anh sẽ…… xa xôi như vậy.”
Hai chữ cuối cùng nói ra khỏi miệng, trong lòng tôi chua xót.
Trong trò chơi, tôi và Giang Sơn Hải đánh ngựa qua phố dài, hái cỏ trong núi, che dù cho nhau bên hồ Ánh Tuyết cả ngày.
Có một buổi tối hắn hơi say, dính dính muốn kết nối với tôi.
Tôi rất căng thẳng nằm trên giường ký túc xá, đeo tai nghe, đánh máy cho hắn:
“Bạn cùng phòng đều đã ngủ rồi, không thể nói chuyện được.”
“Vậy thì đừng nói chuyện.”
Tai nghe nhét vào tai phóng đại âm thanh, một khắc nào đó tựa như hắn áp vào tai tôi nói chuyện.
“Anh chỉ muốn xác nhận em vẫn còn ở đây.”
“Gấu con.”
“Anh rất thích em.”
“Cũng rất nhớ em…..”
Nhưng trong hiện thực.
Trong hiện thực, cho tới bây giờ tôi đều đứng ở chỗ sâu trong vũng lầy, xa xa nhìn hắn.
Cả trường học, ai mà không biết Giang Tinh Diễm chứ.
Lại có ai không nhận ra tôi chứ.
Thật lố bịch.
Giang Tinh Diễm nhất thời không nói gì, cứ như vậy nhìn chăm chú vào tôi.
Trong xe yên tĩnh, hơi ấm không tiếng động tản ra.
Mà ngoài cửa sổ xe, trên bầu trời, mây đen dày đặc dệt thành một đoàn, che khuất ánh mặt trời, giống như là muốn đem toàn bộ tuyết bên trong đổ xuống.
Thật lâu sau, hắn rốt cục mở miệng:
“Là lỗi của anh.”
“Anh hẳn phải sớm nói cho em biết, hoặc là không được vội vã gặp nhau như vậy.”
“Anh xin lỗi Gấu con, đã gây áp lực cho em rồi.”
Sống mũi tôi cay cay, gần như không kìm được nước mắt đang muốn trào ra:
“Đừng… đừng xin lỗi, anh không làm gì sai cả.”
“Nhưng có những mối quan hệ bắt đầu từ hư cấu, liền dừng ở hư cấu thì tốt rồi.”
“Anh Giang đại khái cũng là bị dáng vẻ trên mạng của em bịa ra là cho mê hoặc, nếu như trong hiện thực ở chung, sẽ phát hiện em cũng không phải người như vậy, cũng không xứng đáng để anh thích…”
Tôi còn chưa nói hết, tay đã bị hắn nắm lấy.
“Anh có thể chấp nhận quan hệ của chúng ta tạm thời dừng ở chỗ này, nhưng không thể chấp nhận em tự phủ nhận mình như vậy.”
“Ngày hôm qua lúc đi siêu thị giả vờ tình cờ gặp em, anh rất muốn nói rõ cho em biết.”
“Nhưng công ty tạm thời có chút việc cần anh xử lý, anh chỉ có thể rời đi trước.”
“Anh rất muốn cùng em đẩy xe chọn đồ tết, giúp em xách đồ, đi trên đường lớn người đến người đi.”
“Trong hoàn cảnh tiếng người ồn ào, anh càng hy vọng em có thể ở bên cạnh anh.”
Hắn vươn tay, đầu ngón tay ấm áp ngoắc ngoắc đuôi mắt ướt át của tôi.
Tôi mới ý thức được, chính mình đã khóc.
“Gấu con, gặp nhau với em cũng không phải là hứng thú nhất thời, mà là suy nghĩ thấu anh đã quyết định.”
“Anh biết em, còn sớm hơn so với những lời đồn đại giả dối kia.”
18
Sau khi về nhà.
Tôi đăng bài viết trên diễn đàn của trường, còn thuận tiện gửi thêm một bản thảo cho trang trường để bày tỏ.
Nội dung không nhiều lắm, chỉ có một tấm hình, cùng một đoạn ghi âm.
Ảnh chụp là chạng vạng ngày hôm qua, Trần Lộ cùng Tống Minh ở bên cửa sổ sát đất nhà hàng hôn đến không thể rời.
Đoạn ghi âm rất ngắn, là đoạn hội thoại ban ngày khi ở hành lang nhà hàng.
Chỉ cùng lắm là tôi đem phần liên quan đến Giang Tinh Diễm đều cắt đi.
Trọng điểm nổi bật chỉ có một câu:
“Ai muốn làm bạn với loại bệnh tâm thần như cậu chứ? Tôi chỉ muốn xem vui mà thôi.”
Lời đồn về tôi, vẫn luôn là chuyện bát quái để mọi người bàn tán say sưa.
Cái này lại liên quan đến Trần Lộ cùng Tống Minh, bàn tán càng trở nên kịch liệt.
Một đêm ngắn ngủi, xây lên hơn một ngàn tầng lầu.
“Họ đều nói Khương Dĩ An có bệnh, tôi thấy Trần Lộ cùng Tống Minh cũng bệnh không nhẹ.”
“Đúng vậy, bạn thân và bạn trai của mình ở cùng nhau, đổi lại tôi là cô ấy, tôi cũng muốn nổi điên lên rồi.”
“Lời cũng không thể nói như vậy được? Hai người bọn họ có ở cùng nhau hay không, cũng không ảnh hưởng tới Khương Dĩ An thực sự là bị bệnh thần kinh, cô ấy uống thuốc để cầu xin quay lại không phải là sự thật sao?”
“Đợi đã… ai còn nhớ lúc trước chuyện cô ấy uống thuốc tự tử muốn quay lại, làm thế nào lại truyền ra ngoài?”
“Cậu đừng nói, cậu thật sự đừng nói, hình như là Trần Lộ…”
Diễn đàn và khu bình luận trên tường bày tỏ nghị luận sôi nổi, nói cái gì cũng có.
Hiện thực cũng sẽ không giống như tiểu thuyết, sau khi làm sáng tỏ, danh tiếng của tôi liền lập tức tốt lên.
Tôi vẫn kém cỏi trong mắt mọi người.
Nhưng lần này, ít nhất Trần Lộ và Tống Minh bị tôi kéo xuống nước.
Tôi đang ngồi trước mặt bác sĩ trong lúc mọi người đang xôn xao trên mạng.
Bác sĩ kiểm tra xong, mỉm cười: “Gần đây, bệnh tình của cô đã có chuyển biến tốt, có thể từ từ giảm bớt lượng thuốc đến khi ngừng hẳn.”
“Có chuyện gì tốt xảy ra à?”
Tôi giật mình vài giây, còn chưa kịp phản ứng.
“Tôi…… Gặp được một người rất tốt, xem như thầy tốt bạn hiền của tôi đi.”
Người trong cuộc đã mê muội, nhưng tôi lại không có bạn bè nào khác có thể tin cậy.
Nếu như không phải Giang Tinh Diễm nhắc nhở, có lẽ đến bây giờ tôi cũng sẽ không trở mặt với Trần Lộ.
Lại càng không có đủ dũng khí để chống trả.
Tối hôm đó về nhà, tôi đăng nhập vào game.
Phát hiện Giang Tinh Diễm đang đứng bên cầu Dương Châu.
Có người mời hắn cắm cờ nói chuyện, đều bị hắn từ chối.
Thấy tôi online, hắn lên ngựa, mời tôi cùng cưỡi.
Sau đó mở giọng nói:
“Bài post cùng bài thổ lộ anh đã thấy được, em làm rất tốt.”
Tôi đột nhiên có chút ngượng ngùng: “… Là anh cổ vũ em đấy.”
Nếu không tôi trời sinh tính tình nhu nhược ít nói.
Hiếm khi có lúc dũng cảm đánh trả như vậy.
“Cảm ơn anh, anh Giang.”
“Cho nên hiện tại ngay cả anh cũng không chịu kêu.”
Hắn nói.
“Gửi đoạn ghi âm còn cắt hết những phần liên quan đến anh, ngay cả danh phận cũng không cho, như này là sợ liên lụy đến anh hay là muốn cắt đứt với anh đây?”
Tôi không nhận ra cảm xúc trong giọng nói của hắn lúc này là vui hay giận, vội vàng giải thích:
“Không phải, em…”
Em là sợ liên lụy tới anh.
Dù sao đây thật sự không phải là chuyện vẻ vang gì.
Chỉ là tôi còn chưa nói xong, Giang Tinh Diễm bên kia đã bật cười.
Giọng hắn hết sức dịu dàng: “Không sao đâu, em muốn làm thế nào, anh đều tôn trọng em.”
“An An, anh thích em, cho nên nguyện ý chờ ngày em suy nghĩ kỹ càng.”