Nếu Có Ngôi Sao
Chương 6
24
Lần cuối cùng tôi nghe được tin tức liên quan đến Trần Lộ và Tống Minh là hai tháng sau.
Tống Minh muốn lôi kéo đầu tư gây dựng sự nghiệp, làm lớn một hồi hạng mục kia.
Bởi vì không kéo đầu tư được từ chỗ Giang Tinh Diễm, cậu ta ngược lại đi tìm người khác.
Đối phương đầu tư tiền, hạng mục đều đang thi hành.
Lại bất ngờ tuôn ra scandal đạo văn bằng sáng chế.
Hơn nữa người chứng minh cậu ta đạo văn bằng chứng như núi, trực tiếp tìm phóng viên đem sự tình làm lớn.
Náo loạn đến mức không thể cứu vãn.
“Nghe nói chuyện lấy trộm độc quyền này, bạn gái Trần Lộ của cậu ta cũng có tham dự, nhưng trong tay cậu ta không có chứng cứ, Trần Lộ có chết cũng không thừa nhận.”
“Tống Minh nổi giận, cãi nhau ầm ĩ với cô ta một trận, nói bất kể là chuyện có liên quan đến cậu ta, hay là chuyện của Giang Tinh Diễm, đều do cô ta ở sau lưng quấy gió quấy mưa.”
Hai người cãi nhau long trời lở đất, cuối cùng còn động thủ.
Tống Minh đánh Trần Lộ, kết quả cô ta mang thai con của cậu ta, sinh non tại chỗ, đưa đến bệnh viện.
“Hiện tại người nhà Trần Lộ muốn dùng tội cố ý tổn thương khởi tố cậu ta.”
Sau đó Tống Minh vào trại tạm giam, Trần Lộ cũng nghỉ học.
Giang Nguyệt Nam trước tiên đã chia sẻ toàn bộ sự việc cho tôi.
Mà bởi vì chuyện của hai người bọn họ quá mức ồn ào.
Có đối lập, hiện ra tính phiến diện của rất nhiều tin đồn trước đây.
Danh tiếng của tôi ngược lại tốt hơn không ít.
Nhưng tôi không quan tâm nữa.
Một mối quan hệ thân mật lành mạnh ổn định, khiến tôi càng ngày càng ý thức rõ ràng.
Những người không quan trọng này đánh giá tôi, bất kể là tốt hay xấu, vốn tôi cũng không cần để ý.
25
Thời điểm học kỳ này sắp kết thúc, đã tới bữa tiệc sinh nhật của Giang Nguyệt Nam.
Tôi cùng cô ấy náo loạn hơn nửa đêm trong bữa tiệc.
Sau khi giải tán, Giang Tinh Diễm đưa tôi về nhà.
Bởi vì quá mệt mỏi, tôi tựa vào xe ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi mơ thấy một cảnh tượng xa lạ lại mơ hồ quen thuộc.
Hình như là một mùa hè năm 14 tuổi.
Một buổi tối mưa tầm tã.
Cha mẹ lại cãi nhau.
Từ khi tôi có trí nhớ, bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều cãi nhau long trời lở đất như vậy.
Tôi đã thấy nhưng không thể trách, lúc cha tôi bắt đầu đập bát đĩa, mẹ tôi bắt đầu ngồi dưới đất đập tường khóc lớn.
Tôi nhanh chóng thu dọn sách bài tập và bài thi, đến một cửa hàng tiện lợi có ánh đèn sáng ngời ở gần nhà.
Chủ cửa hàng rất tốt, cho phép tôi ngồi làm bài tập ở đó mà không cần mua gì cả.
Hôm đó có rất nhiều bài tập.
Lúc tôi viết xong toàn bộ chuẩn bị về nhà, thời gian đã sắp đến mười một giờ tối.
Tôi mới đeo xong cặp sách, một bóng người thon dài cao gầy đột nhiên phá tan màn mưa, xông vào.
Người con trai để một mái tóc màu xám trắng hơi phai với mái tóc dài che khuất phần lớn mắt.
Tôi không thể thấy rõ diện mạo của hắn, thậm chí còn cảm thấy người này có chút khác thường.
Chủ cửa hàng không có ở đây, là con gái lên trung học đang giúp trông cửa hàng.
Người con trai gọi một ly nước nóng, nhưng không có tiền để trả.
Cả người ướt đẫm, đáng thương đứng đó, hơi cúi đầu.
Tôi cảm thấy hắn giống như một con chó nhỏ bị lạc.
Ngồi xuống, nhanh chóng giúp con gái chủ tiệm viết một bài luận văn dùng để báo cáo kết quả công tác.
Chưa đầy nửa giờ đã xong, để đổi lấy ly cà phê nóng kia.
Người kia cầm ly, đứng tại chỗ, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói.
Tôi lơ đễnh, đeo cặp sách chuẩn bị rời đi, lại bị hắn gọi lại.
“Cậu… viết văn nhanh như vậy sao?”
Có vẻ như là không có gì để nói.
Tôi do dự một chút, vẫn nói: “Bởi vì ở trường thường giúp người ta làm bài tập và viết văn kiếm tiền, cho nên tôi quen rồi.”
“Vì sao còn muốn dựa vào cái này kiếm tiền?”
Tôi sững sờ nhìn hắn, không hiểu lắm ý hắn hỏi như vậy là sao:
“Bởi vì…… cần tiền ăn cơm.”
Hắn lại không nói nữa.
Lúc ra cửa tôi không mang ô, mắt thấy bên ngoài mưa nhỏ, vội vàng đeo cặp sách rời đi.
26
Tôi mở to mắt, từ trong mơ tỉnh lại.
Ánh trăng trong trẻo rơi vào trong xe, trải ra một mảnh bạc trắng giữa chúng tôi.
Hương hoa như có như không, từ cửa sổ xe nửa mở bay vào.
Giang Tinh Diễm trước tiên nhận ra tôi đã tỉnh, quay đầu lại, sờ sờ gò má của tôi.
“Tỉnh rồi? Chúng ta về đến nhà rồi.”
“…. Em nhớ ra rồi.”
Hắn giật mình: “Cái gì cơ?”
“Em nhớ ra rồi, lần mua cà phê nóng cho anh.”
Thiếu niên tóc dài che mắt trong mơ kia vào giờ khắc này trùng khớp với Giang Tinh Diễm trước mắt, có loại cảm giác xa lạ khiến tôi hoàn toàn không nhận ra.
Tôi vô thức vươn tay ra, đầu ngón tay lướt qua mái tóc đen mềm mại của hắn.
Sau đó tay đã bị hắn nắm chặt.
“Sau ngày đó, cũng không lâu lắm, anh trở về tìm em, nhưng chủ tiệm nói em đã dọn đi, cũng không biết em tên gì, cũng không biết em đã dọn đi nơi nào.”
Bởi vì hôm đó sau khi trở về, trong nhà một trận lộn xộn.
Cha mẹ cãi nhau một trận dữ dội nhất từ trước tới nay, đập nát cả nhà.
Ngày hôm sau bọn họ không thể nhịn được nữa đi làm thủ tục ly hôn.
Tôi theo mẹ chuyển đi, sau đó bà tái hôn, người cha dượng kia rất ghét tôi.
Tôi không muốn mẹ tôi khó xử, nên tự mình dọn ra ngoài ở.
Những chuyện đau đớn khó khăn này hiện tại nói ra thật sự rất giống như đang cầu xin sự thương hại.
Tôi dừng lại hai giây, có chút vụng về chuyển đề tài:
“Kỳ thật cho dù em còn nhớ rõ chuyện này, cũng có thể không nhận ra anh.”
Bởi vì chỉ mới năm năm, biến hóa của hắn lại long trời lở đất.
“Em cũng vậy.”
Giang Tinh Diễm cong khóe môi, ôm lấy tôi cười.
Thanh âm ôn nhu như có thể nhỏ ra nước.
“Anh ở thành phố này học đại học, chính là đang chờ em xuất hiện thêm lần nữa.”
Hắn vừa nói, vừa tiến lại gần hơn.
Mũi gần như chạm vào chóp mũi tôi, hơi thở nóng bỏng đan xen vào nhau, ngay cả bầu không khí trong xe cũng trở nên mập mờ.
Tôi đột nhiên nghĩ đến lời Giang Nguyệt Nam đã nói trong bữa tiệc vừa rồi.
“Giang Tinh Diễm vốn không dùng giọng điệu nói chuyện như vậy, mà là kiểu lạnh lùng như người khác nợ tiền anh ấy. Lúc đầu cậu cảm thấy anh ấy ôn nhu, là vì anh ấy đang diễn đấy.”
“Mẹ nó, chính là giọng nói giết người.”
Tôi không nhịn được cười ra tiếng.
“An An, không được thất thần.”
Giọng nói của Giang Tinh Diễm kéo tôi lấy lại tinh thần.
Hắn giơ tay, xuyên qua mái tóc rũ xuống gò má tôi, nâng một bên gò má tôi, cứ như vậy hôn lên.
Nhịp thở của tôi lập tức bị xáo trộn, theo bản năng muốn hít sâu một hơi, lại để cho môi lưỡi của hắn tiến sâu hơn, cuối cùng chỉ có thể theo bản năng luống cuống nuốt.
Trên môi ấm áp lại ướt át, dần dần trở nên nóng bỏng.
Nụ hôn sâu đậm và kéo dài này kéo dài rất lâu.
Ngay cả ánh trăng và hương hoa mùa hè cũng bị vò nát giữa răng môi chúng tôi.
Đến cuối cùng, trước mắt tôi một mảnh hơi nước mờ mịt, chỉ có thể dùng một chút sức lực cuối cùng bám vào bả vai hắn.
Giang Tinh Diễm cũng lui ra một chút.
Rồi lại ở nơi cách môi tôi rất gần, cúi đầu thở dốc.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, về nhà thôi.”
Hắn vuốt tóc tôi từng chút một.
“Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể nói với em những lời này mỗi ngày.”
“An An, ngày mai gặp.”
_HẾT_