Ngã Kiến Thanh Sơn - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:47:41
Môi nàng run rẩy, nước mắt rơi như mưa, dáng vẻ kiêu ngạo ngày nào vỡ vụn. Lúc , nàng giống như thiếu nữ nhỏ bé năm đó, trong đêm mưa gió đầy sấm sét ôm lấy đến nức nở, gọi mẫu hậu.
“Lệnh Nghi, , , gì cả.”
Nàng kéo lấy tay . Ta nghiêng tránh, giọng bình thản:
“Không cả, còn quan trọng nữa.”
Ta bước lên xe ngựa, từng bước khập khiễng. Từ đầu đến cuối, Ninh Ngọc lấy một .
Qua khe rèm, thấy Ninh Chiêu chạy đến bên Ninh Ngọc, lóc bất lực hỏi:
“Ca ca, bây giờ? Ta đây?”
Ninh Ngọc nhắm mắt . Khi mở , ánh mắt đỏ rực, còn vẻ lúng túng ban nãy, chỉ còn sự lạnh lẽo đến cực điểm.
Hắn lạnh lùng :
“Phải ? Rất đơn giản. Có nợ thì trả, kẻ đáng c.h.ế.t thì chết.”
…
Phụ tin khiến Ninh Chiêu , thấy xuống xe giáng một cái tát, ép quỳ xuống.
Ông chỉ mũi , mắng như tát nước:
“Ngươi to gan thật! Ngay cả Công chúa mà cũng dám đắc tội! Ta giữ nổi ngươi nữa, mau theo Dương đại nhân !”
Dương Tuấn Đồng bụng phệ, tít mắt bước tới, đưa tay chạm mặt :
“Ngụy đừng đánh mạnh quá, gương mặt nhỏ nhắn mà xem, thật là xinh .”
Tay còn kịp chạm , thì một mũi tên từ xa b.ắ.n tới, xuyên qua lòng bàn tay .
Hắn đổ gục xuống đất, ôm tay rên rỉ:
“Kẻ nào to gan dám thế?”
Phụ sợ đến mức vội vàng trốn lưng .
Ta dáng vẻ kinh hãi của bọn họ, trong lòng lạnh lẽo nhạt.
Chỉ một bức họa gửi đến Dương gia, cũng đủ khiến Dương Tuấn Đồng sinh lòng tà niệm.
Hắn năm bảy lượt đối đầu với cữu cữu triều. Hắn c.h.ế.t cũng chẳng oan.
Ninh Ngọc dẫn theo Cẩm Y Vệ, đến tuyên thánh chỉ.
“Dương Tuấn Đồng tham ô nhận hối lộ, cách chức và đưa điều tra.”
Phụ lập tức tránh xa ba thước, lùi hét lên:
“Ta đồng bọn của ! Không đồng bọn!”
Không ai để ý đến ông . Ninh Ngọc cúi , đưa tay về phía :
“Lệnh Nghi, đến .”
Ta nhắm mắt, khẽ hỏi:
“Điện hạ tới đây gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nga-kien-thanh-son/chuong-8.html.]
Hắn cứng rắn giữ lấy cổ tay , kéo dậy.
“Để cưới nàng, ?”
“Điện hạ đùa .”
Hắn bế thốc lên ngựa, lao thẳng về Đông Cung, mở kho và đưa xem danh sách sính lễ:
“Hôm nàng rời cung, lên thuyền đến nhà ngoại tổ phụ, mang theo sính lễ mà mẫu hậu chuẩn sẵn cho con dâu tương lai. Ta cũng đưa ngoại tổ phụ cáo lão trở về kinh, để ông tham dự hôn lễ của chúng và gặp cháu dâu tương lai.”
Nước mắt lặng lẽ rơi, giọng nghẹn ngào:
“Chẳng từng , chỉ xem là , thích ?”
“Thích!” Hắn vội đáp, ánh mắt nóng rực: “Ta thích nàng, là hiểu lòng , là ngu ngốc!”
Hắn cong ngón tay, dịu dàng lau nước mắt cho , giọng trầm thấp đầy xót xa:
“Ta dám mong nàng tha thứ ngay bây giờ, sẽ từ từ chuộc , ? Nàng đừng phớt lờ nữa, cũng đừng gọi là ca ca.”
“Lệnh Nghi, chịu nổi, lòng đau đến sắp phát điên .”
Ta chủ động ôm lấy cổ , ánh mắt sáng ngời, còn chút mờ mịt.
“Điện hạ, cũng đau lòng. Ta đau suốt nhiều ngày nay. Chàng bù đắp cho thật đấy.”
Hôn sự giữa và Thái tử định đoạt.
Phụ tức đến mức râu mép rung cả lên, suốt ngày ở nhà chửi xiên chửi xéo.
Ta nhai hạt dưa, liếc mắt ông , nhạt:
“Phụ , phụ vì vẫn bình an vô sự ? Vì nếu phụ xảy chuyện, sẽ trở thành con gái của tội thần đấy.”
Ta tiện tay cầm vỏ hạt dưa bàn, ném tay ông , giọng nhấn mạnh từng chữ:
“ phụ cũng nên cẩn thận, lỡ một ngày nào đó c.h.ế.t rõ ràng thì ?”
Thân hình ông run lên, hàm răng nghiến chặt, nhưng cũng im lặng vài ngày, lẽ đang chuẩn cho kế hoạch lớn.
Trước ngày đại hôn của và Thái tử, ông trở về phủ, bên cạnh là Ngụy Châu – dung nhan như hoa như ngọc.
Ông nghiêm mặt với :
“Nhan sắc ngươi tầm thường, còn ngươi thì quốc sắc thiên hương, hơn ngươi nhiều. Có nó theo ngươi Đông Cung, nhất định thể giúp ngươi củng cố sủng ái.”
“Ngụy Lệnh Nghi, đây là món nợ ngươi nợ ngươi. Đừng quên mẫu nó c.h.ế.t như thế nào. Nếu ngươi đồng ý, sẽ ầm lên, để tất cả đều sống yên. Ngươi mất thanh danh, cũng đừng mong bước chân Đông Cung.”
Giờ đây, thế cục đảo ngược, ông chỉ thể cởi giày dọa dẫm mà thôi.
Ta nhạt, Ngụy Châu, hỏi:
“Ngươi gả ?”
Nàng lạnh lùng , ngữ khí chắc nịch, nhấn mạnh từng chữ:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Muội nhất định sẽ tỷ giữ vững ân sủng, bảo đảm tỷ ở Đông Cung thất sủng.”
Ta gật đầu:
“Được thôi. Vậy thì ngày mai, ngươi sẽ theo xuất giá .”
Nàng tìm đường chết, cũng chỉ thể thành cho nàng mà thôi.