Ngân Khỉ
Chương 1
01
Trước khi Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn.
Đích tỷ Ti Kim Bình của ta đoan chính bưng bát canh gà nóng sôi ép kẻ đang viêm họng là ta uống:
“Ngân Khỉ, muội bị bệnh là do thân thể suy nhược đấy, chỉ có ăn nhiều đồ bổ mới chóng khoẻ được.”
Cổ họng ta mỗi khi nuốt xuống đều đau như kim châm.
Chưa nói đến mùi vị của bát canh gà đầy mỡ nóng hổi đang bốc hơi này.
Nhưng kiếp trước ta tưởng Ti Kim Bình thật lòng quan tâm đến ta nên nghiến răng uống hết sạch bát canh này.
Cuối cùng huỷ hoại luôn cả cổ họng.
Ở kiếp này, ta cố tình đưa đẩy, chậm chạp không uống vì biết công công tuyên chỉ sắp đến.
Đúng lúc này.
Một giọng nói sắc nhọn vang lên từ ngoài cửa:
“Thánh chỉ tới.”
Thái giám tổng quản tươi cười đọc thánh chỉ, sau đó cung kính khom người đưa cuộn thánh chỉ cho Ti Kim Bình:
“Nô tài xin chúc mừng Thái tử phi trước.”
Kiếp trước cũng giống như thế này.
Ti Kim Bình hơi nhếch môi, có thể thấy rõ sự vui sướng giữa đôi lông mày, nàng ta cố nén niềm vui, sau đó lại khoác lên bộ dạng thanh cao hàng ngày, lạnh nhạt nói:
“Thánh chỉ này ta không thể tiếp chỉ được.”
Một câu nói của nàng ta khiến tất cả mọi người trong phòng chết lặng.
Phụ thân ta không kìm được quát nàng ta:
“Hồ đồ.”
Thái giám tổng quản cũng thay đổi sắc mặt.
Ta vội lê thân thể yếu ớt xuống khỏi giường, quỳ trước mặt Ti Kim Bình nói tốt vài câu:
“Tỷ tỷ xin đừng xúc động, vô cớ chống thánh chỉ là tội chết đấy.”
“Huống chi tỷ với thái tử điện hạ vốn lưỡng tình tương duyệt, tại sao…”
Ti Kim Bình hếch cằm, bĩu môi ngắt lời ta:
“Thứ nữ không lên nổi mặt bàn như ngươi thì biết cái gì? Huyền Minh ca ca vẫn luôn coi ta là huynh đệ bình thường, sao ta có thể làm chậm trễ hôn sự của hắn được.”
Nàng ta quay sang nói với phụ thân:
“Nữ nhi sẽ vào cung cầu xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Nàng ta thi lễ với thái giám tổng quản rồi sải bước rời đi.
Phụ thân tức đến dậm chân, không tìm được thứ trút giận thì đạp ta đang quỳ ở bên giường:
“Ngươi còn đang ngẩn ngơ cái gì? Còn không mau đuổi theo khuyên nhủ đích tỷ của ngươi đi?”
02
Đến khi ta đuổi kịp.
Ti Kim Bình mang theo Điêu Ngọc người hầu trung thành nhất của nàng ta, hai kẻ thẳng lưng, quỳ trong Dưỡng Tâm điện.
Những gì nàng ra vừa nói ở nhà, nàng ta lại khoa trương nói lại một lần nữa với Hoàng đế, cung nữ thái giám trong cung:
“Bệ hạ, Huyền Minh ca ca luôn coi thần nữ như huynh đệ, thần nữ sao có thể làm chậm trễ hôn sự của hắn được? Xin người thu hồi thánh chỉ.”
Hoàng đế lắc đầu, bật cười nói:
“Không cần ngươi nói, trẫm cũng biết, hai đứa lại vừa cãi nhau, đang giận dỗi nhau chứ gì.”
“Được rồi, Kim Bình, ngươi cứ lui xuống trước đi. Lát nữa trẫm sẽ gọi Thái tử đến lấy lại công đạo cho ngươi.”
Từ trước tới nay, Hoàng đế vẫn luôn rất yêu thương Ti Kim Bình. Ông đã quá quen mấy cuộc cãi nhau giận dỗi của nàng ta và Thái tử rồi.
Nhưng Ti Kim Bình vẫn không biết sống chết nói:
“Nếu bệ hạ không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thần nữ chỉ có thể quỳ ở bên ngoài thôi.”
Hoàng đế chỉ coi đó là lời nói linh tinh của nàng ta nên phất tay cho nàng ta lui ra.
Kết quả, Ti Kim Bình thật sự đã quỳ dưới trời mưa tầm tã.
Thái giám tổng quản thấy ta vẫn còn có bệnh nên nhỏ giọng bảo ta đến thiên điện chờ, hắn sẽ đi mời Thái tử.
Ai ngờ Ti Kim Bình lại nghe thấy.
Nàng ta hiên ngang lẫm liệt nói với ta:
“Ngân Khỉ, tuy chuyện này không liên quan đến ngươi nhưng ngươi thân là thứ nữ nhà họ Ti, suy cho cùng vẫn có một phần trách nhiệm, ngươi lại đây quỳ với ta đi.”
03
Ta còn nhớ kiếp trước ta ngoan ngoãn quỳ cùng Ti Kim Bình dưới trời mưa lớn năm canh giờ.
Cuối cùng sốt cao, ngất lịm đi, suýt nữa phải bỏ mạng.
Vậy nên ở kiếp này.
Ta chỉ quỳ nửa nén hương rồi giả bộ cơ thể không thể chịu nổi nữa, trợn mắt rồi ngất đi.
Ta được ngủ một giấc đã đời ở thiên diện.
Đến khi tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen, ta mở cửa đi ra ngoài.
Thái tử Huyền Minh đến muộn, lòng nóng như lửa đốt vội vàng chạy tới, lấy ô che cho Ti Kim Bình:
“Bình Nhi, nàng bị phạt vì tội gì?”
Ti Kim Bình dầm mưa đã ướt sũng người vẫn cố nghiêng mình ra ngoài mưa:
“Huyền Minh ca ca, ta biết ta không phải người huynh yêu, nếu huynh có yêu ai, nhất định sẽ mạnh dạn theo đuổi.”
“Huynh về đi, ta sẽ cố quỳ thêm mấy canh giờ nữa, có lẽ bệ hạ sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta thôi.”
Rõ ràng Thái tử không hề biết mình đã rơi vào bẫy của Ti Kim Bình, vẫn còn ngu ngốc bày tỏ tấm chân tình của mình với Ti Kim Bình:
“Bình Nhi, sao nàng ngốc vậy! Từ trước tới nay cô không gần nữ sắc là vì lòng đều ở chỗ nàng rồi đó!”
“Cô hỏi nàng, bây giờ nàng có bằng lòng trở thành Thái tử phi của cô không? Cô thề, đời này sẽ không bao giờ phụ lòng nàng.”
Ở kiếp trước, nói đến đây là hai người lại hoà hảo như ban đầu.
Nhưng sao kiếp này ta có thể để bọn hắn như ý nguyện được?
Một giây trước khi Ti Kim Bình định mở miệng.
Ta vội vã chạy như bay ra ngoài, quỳ gối dập đầu trước mặt Thái tử:
“Thái tử điện hạ, xin ngài đừng cưỡng ép trưởng tỷ.”
“Tương lai sau này ngài còn đăng cơ làm Hoàng đế, hậu cung ba ngàn giai nhân nhưng trưởng tỷ chỉ mong được làm vợ với một người sống bình yên cả đời, vậy ngài có thể… từ bỏ hậu cung, sống một vợ một chồng với nàng không?”
Những lời này đều là những lời ngày ngày treo trên miệng Ti Kim Bình.
Bây giờ ta nói vậy, Ti Kim Bình chỉ như đối diện lại với con tim mình thôi.
Bất cứ ai quen Ti Kim Bình cũng đều biết.
Chỉ cần nàng ta giữ im lặng, đó chính là đồng ý.
Thái tử khẽ giật mình.
“Bắt buộc?”
“Bình Nhi, nàng thực sự nghĩ vậy sao?”
Ti Kim Bình mở to mắt, đôi môi hồng hơi mím lại, ra vẻ ngây thơ, nghiêng đầu không nói gì.
Thái tử phất tay áo, vô cùng giận dữ:
“Nàng, nàng thật sự là bị cô chiều hư rồi.”
Hắn ném ô đi, biến mất trong làn mưa dai dẳng.
Để tìm lý do phù hợp đuổi theo Thái tử, ta cố tình trấn an Ti Kim Bình:
“Trưởng tỷ đừng lo, ta sẽ đi mời Thái tử về.”
“Hắn nói vậy vì tức giận nhất thời thôi, tỷ đừng để trong lòng.”
Ti Kim Bình gật đầu đồng ý cho ta đi:
“Vậy ngươi đi đi, an phận một chút, đừng thương nhớ đến chuyện không thuộc về một thứ nữ như ngươi.”
Nhưng nàng ta không biết.
Ta rời đi, lúc trở lại sẽ là Thái tử phi.
04
Huyền Minh đến Liên Đình uống rượu giải sầu.
Ta không đến gặp hắn ta ngay mà trốn trong hòn non bộ phía sau bụi hoa một lúc, thấy hắn uống kha khá rồi mới giả vờ như vừa phát hiện ra hắn nên bước tới:
“Thái tử điện hạ, người để thần nữ tìm mãi.”
Huyền Minh một tay ôm đầu.
Lúc say rồi, hắn nheo mắt, nhìn ta thành Ti Kim Bình, hỏi một đống câu khó hiểu.
Ta qua loa đáp lại nhưng lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn mau chóng đưa hắn về Đông Cung.
Đến khi về được tẩm cung của Huyền Minh.
Ta loạng choảng đỡ hắn lên giường, ra tay bắt đầu cởi xiêm y của hắn.
Nói nhiều thì có ích gì.
Phàm những người làm nên đại sự đều là những người chăm chỉ hành động.
Sau khi xong việc.
Ta thu dọn gọn gàng rồi quỳ bên mép giường.
Đến khi Huyền Minh tỉnh lại.
Ta rưng rưng nước mắt, giơ cao tấm lụa trắng trong tay:
“Thái tử điện hạ, xin người ban chết cho thần nữ đi ạ.”
Huyền Minh tỉnh dậy nhìn thấy vết xanh tím trên người ta thì ánh mắt chợt cứng đờ.
Hắn tức giận rút thanh kiếm giấu dưới tấm chiếu tre ra.
Ánh bạc lóe lên, lưỡi dao sắc bén chỉ cách cổ ta một centimet.
Ta chỉ chớp chớp mắt, nước mắt trào ra như giọt trân châu chạy qua mặt, rơi xuống lòng bàn tay Huyền Minh:
“Thái tử điện hạ.”
“Núi có cây, cây có lá. Trong lòng ta có ngươi, nhưng ngươi lại không biết.”
“Thật ra Ngân Khỉ đã thích người từ trước khi người và đích tỷ quen nhau.”
Ta đây sống hai đời sao có thể không biết Huyền Minh thiếu tình mẹ từ nhỏ rất thích nghe mấy lời tự phụ này của nữ nhi.
Quả nhiên Huyền Minh bắt đầu do dự, kiếm trong tay hơi chệch ra ngoài.
“Ngân Khỉ thấy người hao tổn tinh thần vì trưởng tỷ thì đau lòng vô cùng, nhưng tại sao trưởng tỷ lại không hiểu tấm lòng người cơ chứ…”
Ta rưng rưng nước mắt, thâm tình nhìn hắn:
“Điện hạ yên tâm, Ngân Khỉ sẽ không trở thành vật cản giữa người và trưởng tỷ, được người mình thương ban chết, Ngân Khỉ… chết cũng không hối tiếc.”
Vừa dứt lời.
Ta tay không nắm chặt chuôi kiếm, đẩy người về phía trước, lưỡi kiếm xuyên qua vai ta.
Một giây trước khi mất đi ý thức.
Ta thấy Huyền Minh do dự hồi lâu, sau đó ném trường kiếm đi, sốt ruột đỡ cơ thể lảo đảo của ta:
“Ti Ngân Khỉ, cô sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
“Cô cho ngươi làm Thái tử phi của cô, ngươi không được phép chết.”