Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)
Chương 60
Càng chết người hơn là lúc này u Dương Ngọc Thanh đã mềm nhũn.
Chỉ trong chốc lát cô ấy đã lạc mất phương hướng trước thế tiến công nồng nhiệt của Dương Bách Xuyên.
Từ chống cự lúc ban đầu chuyển sang đón ý hùa theo...
Thời khắc này Âu Dương Ngọc Thanh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, được vòng tay rắn rỏi của Dương Bách Xuyên bế lên giường, sau đó bị anh đè lên người.
Hơi thở nóng bỏng lưu chuyển giữa hai người.
Sau khi Dương Bách Xuyên c ởi quần áo trên người Âu Dương Ngọc Thanh, cô ấy vội vàng tóm lấy tay anh, vừa thở hổn hển vừa cất giọng êm ái nói: "Hôm nay không được, cô không tiện..."
"Em bốc cháy rồi đây, có gì mà không tiện?" Hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu, anh không hiểu câu nói của Âu Dương Ngọc Thanh, vẫn muốn triển tiếp.
"Tại... tại đến tháng á."
"Gì cơ?"
Dương Bách Xuyên lập tức xì hơi, lăn xuống khỏi người u Dương Ngọc Thanh nằm sang bên cạnh. Anh cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.
Có đôi khi tình cảm giữa nam và nữ chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng, một khi đâm thủng thì trong lòng sẽ không còn bất kỳ rào cản nào.
Dường như thời khắc này Dương Bách Xuyên và u Dương Ngọc Thanh đã vượt qua cái hố ngăn cách, nói gì làm gì cũng không ngượng ngùng.
"Ha ha!" u Dương Ngọc Thanh nhìn bộ dạng ủ rũ của Dương Bách Xuyên, khẽ cười một tiếng rồi nằm nhoài lên người anh, hôn lên mặt anh, đỏ mặt nói: "Lần sau sẽ cho em..."
"Khụ khụ!" Dương Bách Xuyên mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy u Dương Ngọc Thanh thẹn thùng bảo: "Cô giúp em..."
Anh còn chưa kịp phản ứng, u Dương Ngọc Thanh đã cúi đầu...
...
Ngày hôm sau thức dậy, Dương Bách Xuyên vẫn ngửi thấy mùi hương thức ăn.
Anh rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó đến phòng bếp, trông thấy u Dương Ngọc Thanh đang chuẩn bị bữa sáng. Anh nhìn bóng lưng đối phương với vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.
Trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua cô ấy đỏ mặt giải quyết nan đề cho mình.
Dương Bách Xuyên đi đến ôm cô ấy từ phía sau.
u Dương Ngọc Thanh nở nụ cười dịu dàng. Tình cảm cô ấy dành cho Dương Bách Xuyên rất phức tạp, nhưng sau khi được anh cứu, trong trái tim cô ấy đã có bóng hình chàng trai nhỏ hơn mình bảy tuổi này. Hơn nữa, trên người Dương Bách Xuyên có sức hấp dẫn khó tả, cho nên u Dương Ngọc Thanh thật lòng thích anh.
Nhưng u Dương Ngọc Thanh cũng biết rõ mình chỉ có thể làm một người phụ nữ lặng lẽ đứng sau lưng anh. Dương Bách Xuyên còn trẻ, đang ở thời thanh xuân tươi đẹp, giữa hai người không có tương lai. Tuy nhiên, điều này không cản trở hai người đến với nhau.
Thật ra Nhạc Nhạc thích anh như vậy cũng là chuyện tốt.
"Em rửa tay rồi ăn cơm, xong ngay đây."
u Dương Ngọc Thanh mỉm cười dịu dàng.
"Em rửa rồi, cô làm tiếp đi, em đi thăm Nhạc Nhạc."
Chỉ trong chốc lát cô ấy đã lạc mất phương hướng trước thế tiến công nồng nhiệt của Dương Bách Xuyên.
Từ chống cự lúc ban đầu chuyển sang đón ý hùa theo...
Thời khắc này Âu Dương Ngọc Thanh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, được vòng tay rắn rỏi của Dương Bách Xuyên bế lên giường, sau đó bị anh đè lên người.
Hơi thở nóng bỏng lưu chuyển giữa hai người.
Sau khi Dương Bách Xuyên c ởi quần áo trên người Âu Dương Ngọc Thanh, cô ấy vội vàng tóm lấy tay anh, vừa thở hổn hển vừa cất giọng êm ái nói: "Hôm nay không được, cô không tiện..."
"Em bốc cháy rồi đây, có gì mà không tiện?" Hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu, anh không hiểu câu nói của Âu Dương Ngọc Thanh, vẫn muốn triển tiếp.
"Tại... tại đến tháng á."
"Gì cơ?"
Dương Bách Xuyên lập tức xì hơi, lăn xuống khỏi người u Dương Ngọc Thanh nằm sang bên cạnh. Anh cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.
Có đôi khi tình cảm giữa nam và nữ chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng, một khi đâm thủng thì trong lòng sẽ không còn bất kỳ rào cản nào.
Dường như thời khắc này Dương Bách Xuyên và u Dương Ngọc Thanh đã vượt qua cái hố ngăn cách, nói gì làm gì cũng không ngượng ngùng.
"Ha ha!" u Dương Ngọc Thanh nhìn bộ dạng ủ rũ của Dương Bách Xuyên, khẽ cười một tiếng rồi nằm nhoài lên người anh, hôn lên mặt anh, đỏ mặt nói: "Lần sau sẽ cho em..."
"Khụ khụ!" Dương Bách Xuyên mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy u Dương Ngọc Thanh thẹn thùng bảo: "Cô giúp em..."
Anh còn chưa kịp phản ứng, u Dương Ngọc Thanh đã cúi đầu...
...
Ngày hôm sau thức dậy, Dương Bách Xuyên vẫn ngửi thấy mùi hương thức ăn.
Anh rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó đến phòng bếp, trông thấy u Dương Ngọc Thanh đang chuẩn bị bữa sáng. Anh nhìn bóng lưng đối phương với vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.
Trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua cô ấy đỏ mặt giải quyết nan đề cho mình.
Dương Bách Xuyên đi đến ôm cô ấy từ phía sau.
u Dương Ngọc Thanh nở nụ cười dịu dàng. Tình cảm cô ấy dành cho Dương Bách Xuyên rất phức tạp, nhưng sau khi được anh cứu, trong trái tim cô ấy đã có bóng hình chàng trai nhỏ hơn mình bảy tuổi này. Hơn nữa, trên người Dương Bách Xuyên có sức hấp dẫn khó tả, cho nên u Dương Ngọc Thanh thật lòng thích anh.
Nhưng u Dương Ngọc Thanh cũng biết rõ mình chỉ có thể làm một người phụ nữ lặng lẽ đứng sau lưng anh. Dương Bách Xuyên còn trẻ, đang ở thời thanh xuân tươi đẹp, giữa hai người không có tương lai. Tuy nhiên, điều này không cản trở hai người đến với nhau.
Thật ra Nhạc Nhạc thích anh như vậy cũng là chuyện tốt.
"Em rửa tay rồi ăn cơm, xong ngay đây."
u Dương Ngọc Thanh mỉm cười dịu dàng.
"Em rửa rồi, cô làm tiếp đi, em đi thăm Nhạc Nhạc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương