Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 83



"Dương Bách Xuyên, cậu điên à?" Liễu Linh Linh là người đầu tiên không kìm được lên tiếng. Cô cho rằng Dương Bách Xuyên sĩ diện hão, muốn chơi trội, một mình nhận hai két bia. Bia này không phải loại chai nhỏ như ở quán karaoke, mà là chai to, một két có mười hai chai, hai két là hai mươi tư chai. Cho dù là hai mươi tư chai nước lạnh cũng vỡ bụng chứ đừng nói chi đến hai mươi tư chai bia.  

"Được, sảng khoái đấy. Mang bia lên!" Ngụy Nhân sợ Dương Bách Xuyên đổi ý, vội vàng chấp nhận. Anh ta đã tính rồi, sáu người bọn họ năm két bia, tổng cộng sáu mươi chai, mỗi người uống mười chai. Còn Dương Bách Xuyên thì một mình uống hai mươi tư chai, tính kiểu gì cũng thấy lời.  

Lúc này đã có người mở hết bảy két bia, cả thảy tám mươi tư chai đặt kín một bàn lớn, trông cực kỳ chấn động.  

Mọi người đều biết Dương Bách Xuyên bị mấy người Ngụy Nhân chọc giận, bắt đầu hành động theo cảm tính, chính là đang giận dỗi.  

Ba người Liễu Linh Linh, Lâm Hoan, Tiền Tiểu Bối nhìn mà sốt ruột, các cô sợ ảnh hưởng tới thể diện của Dương Bách Xuyên nên không dám khuyên can. Họ đưa mắt nhìn nhau, cùng lắm thì lát nữa uống giúp Dương Bách Xuyên là được.  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên rất bất ngờ khi thấy cậu bạn bê đê đi đến bên cạnh anh, ngón tay cong thành hình hoa lan, nói với anh: "Dương Bách Xuyên, cậu manly quá trời đất, hôm nay bà đây ủng hộ cậu, chuốc say Ngụy công công."  

"Bê đê chết tiệt, liên quan méo gì đến cậu, cút sang một bên." Ngụy Nhân bực bội ra mặt khi nghe thấy bê đê gọi mình là Ngụy công công.  

"Hừ, người khác sợ cậu chứ bà đây chẳng sợ. Hôm nay bà đây cứ ủng hộ Dương Bách Xuyên đấy, thì sao nào?" Bê đê duỗi hoa lan chỉ.  

"Tính thêm tôi nữa. Rõ ràng là Ngụy công công bắt nạt người ta. Ha ha, tôi cũng muốn uống." Một giọng nói lười biếng vang lên.  

"Dương đứng đầu, cậu góp vui gì chứ?" Ngụy Nhân híp mắt nói.  

Dương Bách Xuyên nhìn sang, lập tức vui vẻ. Anh nói thầm: "Xem ra anh đây vẫn có sức hấp dẫn." Anh không ngờ Dương đứng đầu cũng ra mặt giúp mình.  

Dương đứng đầu là biệt danh, tên thật là Dương Lâm. Anh ta là nhân vật truyền kỳ trong lớp, thậm chí là trong khoa, trong trường. Thật sự là không có mấy ai dám công khai xem nhẹ Ngụy Nhân, Dương Lâm là một trong số đó.

Dương Lâm có biệt danh là Dương đứng đầu bởi vì anh ta đứng đầu lộn ngược trong lớp. Nghe nói bắt đầu từ hồi năm nhất đến năm tư anh ta rớt gần hết các môn.  

Nhưng điều kỳ lạ là nhà trường không ra lệnh cưỡng chế đuổi học, anh ta học một mạch lên năm tư.  

Cũng có tin đồn Dương Lâm có cơ to, quan hệ rộng.  

Hơn nữa, Dương Lâm là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Phải bắt đầu kể chuyện từ hồi năm nhất, nghe nói năm nhất anh ta từng bị mấy đàn anh năm hai bắt nạt.  

Nhưng hôm sau đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, mấy đàn anh năm hai bắt nạt Dương Lâm đều chủ động đến tìm Dương Lâm rồi quỳ xuống trước mặt anh ta tự tát mấy chục bạt tai, luôn miệng cầu xin Dương Lâm tha thứ.  

Dương Lâm chỉ nói với mấy đàn anh năm hai một câu: "Sau này đừng tự tìm đường chết nữa. Nếu lần sau các anh còn ra tay, tôi vẫn không đánh trả đâu, nhưng có thể các anh sẽ chết đấy."  

Từ đó về sau trong trường không còn ai dám chọc vào Dương Lâm nữa, ngay cả tên mấy tên đầu gấu trường cũng không dám.  

Có điều ở trường Dương Lâm rất khiêm tốn, kín tiếng.  

Có người suy đoán gia đình Dương Lâm là xã hội đen.  

Tóm lại, Dương Lâm chính là một quái thai trải qua cuộc sống vườn trường không được như ý.  

Ngụy Nhân là một sinh viên xuất sắc, nghe đồn có người thân là sếp lớn trong Bộ Giáo dục, bản thân anh ta là cán bộ lớp, cuộc sống xuôi chèo mát mái, cũng không có ai dám trêu chọc.  

Nhưng Dương Lâm dám. Biệt danh Ngụy công công của Ngụy Nhân cũng là Dương Lâm đặt cho. Tuy anh ta hận Dương Lâm nhưng không dám ho he gì.  
Chương trước Chương tiếp
Loading...