Ngày Anh Không Còn Yêu
Chương 1
1
Ngày sinh nhật lần thứ 28 của Từ Thịnh Châu, tôi vì một hạng mục mà làm thêm một lát.
Sau khi tan ca, tôi vội vàng chạy đến chúc mừng sinh nhật hắn.
Bên ngoài phòng bao, xuyên qua khe cửa tôi nhìn thấy trong lòng Từ Thịnh Châu ôm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Tôi biết cô gái đó.
Công ty giải trí trực thuộc Từ thị năm nay ủng hộ người mới.
“Cô ấy sao? Đã sớm ngủ chán rồi.”
Thanh âm mỉa mai của Từ Thịnh Châu từ trong phòng bao truyền ra.
Cả người tôi ngẩn ra.
“Dáng người Thẩm Sơ rất đẹp, là độc nhất vô nhị, anh thật sự ngủ chán rồi sao?”
Từ Thịnh Châu lại nói: “Ngủ từ 18 đến 28, ai mà không chán?”
“Huống chi……”
Hắn vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô gái trong lòng: “Thẩm Sơ, cô ấy không còn trẻ nữa.”
Tôi như bị sét đánh, bánh ngọt trong tay rơi xuống đất.
Hơn mười đôi mắt trong phòng bao đồng loạt nhìn về phía tôi, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của tôi đặc biệt trắng bệch.
“Chị…… chị dâu.”
Anh em Từ Thịnh Châu ngồi bên ngoài cẩn thận mở miệng.
Những người đang ngồi ngoại trừ cô gái Từ Thịnh Châu ôm trong lòng, những người khác đều có quan hệ thân thiết mấy năm với tôi.
Không ngờ, chỉ mình tôi đơn phương cho là có.
Từ Thịnh Châu liếc hắn một cái:
“Đừng gọi bậy, chị dâu cậu đang ở trong lòng tôi mà.”
Cô gái trẻ nghe vậy đỏ mặt, rụt vào trong ngực hắn.
Móng tay tôi cắm vào lòng bàn tay, nhấc chân đi vào phòng bao, từng bước từng bước đi về phía Từ Thịnh Châu.
Cuối cùng dừng lại trước mặt hắn.
Lúc này tôi mới nhìn thấy trên tay hắn đeo cặp nhẫn tình nhân.
Một chiếc nhẫn nữ khác đang ở trên tay cô gái trong lòng hắn.
Tôi nhớ năm thứ tư hắn khởi nghiệp, hắn đã tháo chiếc nhẫn mà chúng tôi đeo từ hồi đại học.
Hắn nói: “Sơ Sơ, lúc đi bàn chuyện làm ăn đeo cái này có chút ngây thơ.”
Hôm nay.
Hắn lại đeo nhẫn đôi vì một cô gái khác.
Cô gái kia nhìn thấy tôi, hai má ửng đỏ biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là sợ hãi.
Từ Thịnh Châu giấu cô ta vào trong ngực.
“Thẩm Sơ, đây là chuyện giữa anh và em, em đừng bắt nạt Noãn Noãn.”
Tôi còn chưa mở miệng, Từ Thịnh Châu đã định tội cho tôi.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn về phía Từ Thịnh Châu: “Anh không định giải thích một chút sao?”
Từ Thịnh Châu: “Em đã biết rồi, anh cũng không quanh co lòng vòng với em.”
“Chúng ta chia tay đi.”
“Anh không muốn Noãn Noãn bị uất ức, anh muốn cho cô ấy một danh phận.”
Tôi “xì” cười ra tiếng.
“Từ Thịnh Châu, nếu anh không muốn uất ức cô ta, thì không nên ở bên cô ta khi chúng ta còn chưa chia tay.”
“Để cô ta làm tiểu tam xen vào tình yêu của người khác.”
Từ Thịnh Châu quát to một câu: “Thẩm Sơ!”
Cô gái trong lòng hắn cúi đầu nức nở.
Hắn dịu dàng dỗ dành cô ta, đầu cũng không ngẩng lên: “Nếu em còn dám nói như vậy với Noãn Noãn, anh sẽ khiến em không thể ở lại Hải Thành được nữa.”
2
Tôi ngây ngốc ra khỏi phòng.
Tôi và Từ Thịnh Châu là bạn đại học, hắn nhất kiến chung tình với tôi.
Hắn rất chu đáo khi theo đuổi tôi.
Hận không thể đem những thứ tốt nhất tới trước mặt tôi, để đổi lấy một nụ cười của tôi.
Quốc khánh năm nhất chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Sau khi chúng tôi bên nhau, trong mắt Từ Thịnh Châu chỉ thấy một mình tôi, hắn ta cao điệu thể hiện tình yêu đối với người khác.
Người thầm mến tôi bị hắn đuổi đi toàn bộ.
Hắn chủ động đeo dây buộc tóc của tôi ở trên tay.
Đối với người khác phái muốn tiếp cận hắn, hắn thể hiện là người đã có chủ.
Hắn đã từng thực sự yêu tôi.
Hiện tại, hắn cũng một chút cũng không yêu.
Tôi cũng không phải loại người cố níu kéo trong tình cảm với một người không còn yêu mình.
Tôi rất buồn.
Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm.
Nếu hắn không thích tôi, đại khái có thể nói chia tay với tôi, nhưng hắn lại càng muốn dùng một loại phương thức không chịu nổi nhất để làm nhục tôi.
Hắn biết rõ ba tôi ngoại tình, ở bên ngoài tìm tiểu tam.
Dẫn đến mẹ tôi bị trầm cảm sau sinh, nhảy lầu tự tử để kết thúc cuộc đời của mình.
Tôi đón xe trở về chỗ ở của Từ Thịnh Châu.
Từ Thịnh Châu là con trai độc nhất của Từ gia ở Hải Thành, ba mẹ hắn vẫn chướng mắt tôi.
Năm cuối đại học, hắn rời khỏi nhà, tự mình gây dựng sự nghiệp.
Hắn là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, vì tôi mà ở trong căn phòng nhỏ chỉ có hai mươi mét vuông.
Đêm đầu tiên trong căn nhà nhỏ đó.
Hắn ôm tôi nói: “Sơ Sơ, chỉ cần ở bên em, bất kể làm gì anh đều nguyện ý.”
Sau đó hắn thành công.
Cùng quá 4 năm, hắn một tay sáng lập công ty, điều hành công ty đi lên.
Cuối cùng ba mẹ hắn cũng lùi bước.
Đồng ý với chúng tôi.
Ngay khi tôi đắm chìm trong mộng đẹp cuối cùng chúng tôi có thể kết hôn, hắn lại không hề nhắc tới chuyện này.
Tôi cũng chủ động đề cập qua.
Hắn lại luôn nói muốn cùng tôi trải qua thế giới hai người, không muốn kết hôn sớm như vậy.
Chuyện Từ Thịnh Châu thay lòng đổi dạ đã sớm có manh mối.
Tôi đã thấy bộ dạng của hắn khi yêu tôi, cho nên khi hắn không yêu, tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra được.
Chỉ là tôi không nỡ buông tay hắn.
Không nỡ từ bỏ đoạn tình cảm 10 năm gập ghềnh này của chúng tôi.
3
Mấy năm nay tôi làm việc kiếm được chút tiền, lại có Từ Thịnh Châu cũng cho.
Khi tôi phát hiện hắn đối xử với tôi không giống như trước kia liền mua một căn nhà nhỏ.
Lúc tôi thu dọn đồ đạc đã 1 giờ sáng.
Khi tôi kéo vali đi ra ngoài, ngoài cửa truyền đến tiếng nhập mật mã.
Tôi không ngờ đêm nay Từ Thịnh Châu sẽ trở về.
Mặc dù trước kia muộn hơn nữa hắn cũng sẽ trở về, nhưng khi đó hắn chỉ diễn kịch trước mặt tôi.
Hôm nay chúng tôi chia tay, hắn không cần diễn nữa.
Từ Thịnh Châu đẩy cửa ra nhìn thấy cái vali bên chân tôi, dường như sửng sốt một chút.
Hắn nhíu mày: “Ngày mai dọn đi, ngủ lại trước đã.”
Tôi cười lạnh thành tiếng: “Từ Thịnh Châu, chúng ta đã chia tay rồi, anh muốn tìm người ngủ cùng thì đi tìm Hạ Noãn Noãn.”
Tôi không hèn hạ như vậy.
Chia tay còn phải làm một nghi thức vỗ tay.
“Cô ấy quá ngoan, không nỡ chạm vào.”
Từ Thịnh Châu dừng lại trước mặt tôi, cúi đầu muốn hôn tôi, tôi nghiêng đầu né tránh.
“Từ Thịnh Châu, 10 năm rồi, chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ không chán?”
“Anh cũng chỉ có mấy trò, tôi thật sự không có hứng thú gì với anh.”
Mỗi câu tôi nói, không khí lại loãng đi một phần.
Tôi lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Từ Thịnh Châu, chậc một tiếng:
“Chia tay rồi, đừng để bị coi thường.”
Tôi không phải là người nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Từ Thịnh Châu đối xử với tôi như vậy, tôi đối với hắn sẽ không có sắc mặt tốt.
Từ Thịnh Châu sắc mặt khó coi muốn chết.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Sơ, em được lắm!”
“Nếu hôm nay em đi rồi, sau này đừng bao giờ trở lại nữa!”
Tôi mỉm cười.
Hắn cho rằng tôi còn có thể trở về cầu xin hắn sao?
Hắn thật đúng là coi thường tôi mà.
Mặc dù tôi yêu hắn, cũng sẽ không giẫm lên tự tôn để đi yêu hắn.
Tôi kéo cái vali lên, không chút do dự đi ra ngoài.
Trong nháy mắt đóng cửa lại, tôi nghe được trong phòng truyền đến tiếng ly vỡ.
4
Sau khi đến nhà mới, tôi thu dọn một chút.
Sau khi tắm rửa xong, tôi dựa vào sô pha phòng khách xem phim, cảm xúc đau khổ chen chúc tới.
Những hồi ức đẹp trước kia giống như một bộ phim điện ảnh, không ngừng tái hiện lên trong đầu tôi
Cuối cùng dừng lại ở cảnh Từ Thịnh Châu ôm Hạ Noãn Noãn.
Tôi uống một hơi cạn sạch nước trên bàn trà.
Trong lòng tự nói với mình: Thẩm Sơ, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.
Cốc Cốc – –
Cửa chính truyền đến tiếng gõ cửa, tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường.
2 giờ rồi.
Tôi nghi hoặc, đã trễ như vậy làm sao còn có người tới, đi tới chỗ cửa tôi thông qua mắt mèo nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tôi mở cửa: “Từ Thịnh Châu bảo cậu tới sao?”
Người đứng ngoài cửa chính là em họ của Từ Thịnh Châu – Đoạn Lập Trạch.
Hắn nhỏ hơn Từ Thịnh Châu 4 tuổi.
Chúng tôi lui tới vẫn không tính là nhiều.
“Không…… Không phải.”
Hắn thoạt nhìn giống như rất khẩn trương, ngược lại khiến cho tôi không hiểu ra sao.
Đoạn Lập Trạch là Thái tử gia kinh giới.
Là người đường hoàng, thẳng thắng.
Con ngươi của hắn sinh trưởng ở trên đỉnh đầu, tựa hồ ai cũng chướng mắt.
Hắn vừa mở miệng chính là làm cho tôi mở rộng tầm mắt.
“Chị Thẩm Sơ, anh trai em lớn tuổi rồi, chị thử em xem, em còn trẻ có sức.”
“Cái gì?”
Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Không phải Đoạn Lập Trạch rất ghét con gái sao?