Ngày Em Quên Anh
Chương 5
12
Tôi cười vỗ vai hắn “Tôi đã thấy dáng vẻ cậu thích một người, lúc học đại học, cậu thích hoa khôi khoa của cậu, lúc nói đến cô ấy mắt cậu đều sáng.”
“Tôi đã từng thấy cậu thật lòng thích một người, cho nên cũng không hy vọng xa vời.”
“Chu Văn, cậu biết không? Tôi rất cảm ơn cậu, vô cùng cảm ơn cậu.”
Tôi mặc kệ hắn ngăn cản, nhẹ nhàng buông hắn ra, giữ khoảng cách một cánh tay với hắn.
Gió đêm trở nên ôn nhu, trước mắt một mảnh liễm diễm.
“Từ nhỏ tôi đã là một cô gái tầm thường nhất trong lớp, ngoại hình bình thường, thành tích bình thường, ngoại trừ việc học tập nghiêm túc, ngay cả giáo viên trong buổi họp phụ huynh cũng không khen tôi.”
“Nhưng tôi gặp cậu, thích cậu, giống như ông trời đột nhiên chiếu vào một chùm ánh sáng cho cuộc sống bình thường của tôi.”
“Cho tới hôm nay, tôi chưa từng cảm thấy thích cậu là một chuyện tồi tệ, tôi vẫn cảm thấy rất tốt đẹp.”
“Cho tôi thấy qua thứ thanh xuân đẹp đẽ như vậy.”
Tôi nhìn ánh mắt Chu Văn, nhẹ giọng nói: “Chu Văn, chúng ta…… dừng ở đây.”
“Tuổi trẻ của tôi, những năm tháng một đi không trở lại của tôi, đều sẽ dừng lại ở hôm nay.”
“Tôi không đồng ý!” Chu Văn gắt gao kìm chặt bả vai của tôi, để cho tôi chỉ có thể nhìn về phía ánh mắt của hắn.
Hắn nói: “Tôi không đồng ý!”
Cũng đúng, thiếu niên được ông trời chiếu cố, sao có thể cho phép mình bị từ chối chứ?
Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được cảm giác của Chu Văn.
“Cậu có thể… đừng để tôi cảm thấy, thích cậu đã biến thành một chuyện khiến tôi phiền não không?”
“Giữa tôi và cậu, dừng ở đây đi.”
“Đừng khóc, cậu ở trong mắt tôi, mãi mãi là bộ dáng thiếu niên.”
“Tôi mãi mãi sẽ không quên thiếu niên kia, đứng ngược ánh sáng nói tôi không gì là không làm được.”
“Tôi sẽ quên, Chu Văn từng bị tôi từ chối này, cùng với nước mắt này.”
Tôi xoay người đi, lại bị Chu Văn kéo lại.
“Cậu nói dừng ở đây thì dừng ở đây, vậy tôi thì sao? Tình cảm của tôi, sự yêu thích của tôi, đối với cậu mà nói chẳng có giá trị nào sao?”
Câu hỏi của Chu Văn vang vọng bên tai tôi.
Thời gian không giống đồng hồ, sẽ không tuần hoàn lặp đi lặp lại, thời gian là một dòng sông, nó chỉ trôi đi về phía trước.
Trong cuộc sống phía trước của hắn, không còn có tôi nữa, Chu Văn.
Tôi cũng hy vọng thời gian dừng lại, có thể cho tôi thời thời khắc khắc nhìn thấy thiếu niên tôi thích nhất, không thể quên nhất.
Ánh nắng chiều rực rỡ nhất trong một ngày, đỏ rực như là ánh mặt trời chiều cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Cậu ấy hỏi tôi: “Này, bạn học, tôi có thể ngồi đây không?”
Mọi âm thanh đều yên tĩnh,
Chỉ còn lại nhịp tim tôi.
Đất rung núi chuyển.
13
Trong thời gian tôi thầm mến kéo dài đến mười năm, tôi đã từng hoài nghi, có phải cả đời tôi đều dành cho Chu Văn hay không.
Sống mãi trong ánh sáng của hắn.
Sự thật chứng minh cũng không phải.
Sao lại không chứ?
Tôi từng bước từng bước, chậm rãi rời khỏi Chu Văn, vì cái gì đâu?
Trước mặt dòng xe cộ, trong lòng một mảnh hoang vu.
Tôi đi về phía trước không mục đích.
Như một con mèo vô gia cư.
Cho đến khi……
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy phía trước cách đó không xa, trong ánh đèn mờ nhạt, có người đứng bên cạnh đèn đường, trong tay mang theo hai ly trà sữa nóng hổi.
“Tôi không biết cô quyết định thế nào” Lâm Dược bước nhanh về phía tôi.
“Nhưng tôi nghĩ, một khi… một khi cô từ chối anh ta, tôi nên đưa cô về nhà.”
“Muộn rồi, sẽ không an toàn.”
Hắn nói thế.
Khi bị nhét vào trong tay ly trà sữa nóng hầm hập, dòng nhiệt tuôn về phía tứ chi.
Giống như đi qua núi tuyết gặp lửa, tôi gặp Lâm Dược.
“Sao vậy?” Có thể là nước mắt của tôi quá mãnh liệt, khiến Lâm Dược trở tay không kịp.
Tôi chỉ cười, cười hỏi hắn: “Câu chuyện thầm mến của anh, có thể kể cho tôi nghe không?”
Tôi nhìn bàn tay hắn nắm chặt cốc, môi không ngừng rung động, cùng với ánh mắt không biết làm sao, đều giống như là nhìn thấy chính mình năm đó trả lời câu hỏi của Chu Văn.
Hắn tên là Lâm Dược.
Hắn có một cô gái đặc biệt thích ở trường trung học.
Và cái lúm đồng tiền nhỏ ở má trái.
“Chúng ta… đã biết nhau từ rất lâu rồi sao?”
“Ừ, thật lâu thật lâu.”
“Bao lâu?”
Gió mát tháng chín, tiếng Lâm Dược phát ra.
“Mười năm mười tám ngày.”
“Cuối cùng anh cũng đứng trước mặt em.”
Đom đóm dưới đèn đường bay tới bay lui, ánh đèn màu vàng ấm áp kéo bóng dáng chúng tôi rất dài.
Dòng xe cộ vẫn không ngừng chuyển động, ngôi sao vẫn lấp lánh trên đỉnh đầu.
Thời gian dường như dừng lại vào giờ khắc này.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của hắn.
Trong một mảnh hoang vu, một lần nữa nghe thấy nhịp tim mình đập.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Ngày mai thời tiết sẽ tốt chứ?
Lần này… sẽ là kết cục tốt sao?
Tôi không biết.
Nhưng tôi vẫn muốn thử.
Can đảm lên.
“Em muốn… nghe một chút không?” Lâm Dược tiến lên một bước, lại gần tôi một chút.
Giữa chúng tôi vẫn có khoảng cách một cánh tay, là khoảng cách tôi chỉ cần từ chối là có thể kéo dài.
Tôi không ngần ngại bước lên.
Chúng tôi đang ở gần và hơi thở của chúng tôi hòa quyện.
Tôi nghĩ vậy.
(Hoàn chính văn)