Ngày Hắn Thành Hôn Cùng Là Ngày Ta Minh Hôn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:57:17
Mi dài như đuôi phượng, mũi cao, cằm vuông, cổ họng khẽ động, vai rộng, eo thon, hình rõ từng đường nét như điêu khắc. đến khi tay lỡ trượt xuống , nhận thất thố, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như thiêu đốt, cuống quýt thu tay về.
Nếu Kiều Trúc mặt nơi , hẳn nàng nghiêng ngả mà trêu: “Sắc tâm bất viễn, mặt đỏ tựa m.ô.n.g khỉ đó!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
“Tội , tội .” Ta vội vàng niệm chú trấn tâm.
Ngay lúc , bên ngoài quan tài bỗng rộ lên tiếng huyên náo.
Thẩm Hoài Dương mang theo gia nhân xông linh đường. Không rõ lúc trông thấy khung cảnh u linh trướng đỏ, cờ phướn chiêu hồn giăng đầy, sẽ cảm tưởng gì.
“Ngươi là ai, dám tự tiện xông Giang phủ?” Đại công tử Giang gia trầm giọng quát, khí thế bất phàm.
Thẩm Hoài Dương chẳng buồn để tâm, chỉ buông một câu khiến giật :
“Tống Kim Hòa là thê tử của , hôm nay đến rước nàng về.”
Câu như vẽ nên bức tranh si tình, khiến bật , thậm chí nhịn mà lắc đầu khinh bỉ.
Hắn vẻ quên mất, chính thức cưới hỏi là quận chúa Tô Du, còn – chẳng qua chỉ là nữ tử nhốt trong biệt viện, danh phận.
Huống hồ, để thư từ hôn và tín vật đoạn tuyệt. Hiện nay, giữa và , chẳng còn gì ràng buộc.
Đại công tử Giang gia lạnh lùng đáp:
“Khế bán cùng bát tự của Tống cô nương giao cho Giang gia. Nàng cùng tam bái đường thành , đồng sàng đồng quan. Nếu ngươi còn vọng động, Giang gia lập tức báo quan.”
Giang gia vốn hạng dễ uy hiếp. Một đám gia đinh lập tức bao vây lấy Thẩm Hoài Dương.
Bỗng vang lên một tiếng hự, kèm theo âm thanh răng rắc như xương gãy – e là đầu gối Thẩm Hoài Dương bẻ gãy.
Hắn quỳ rạp quan tài đá, từng chữ như đao cứa tim:
“Thẩm mỗ hôm nay thất lễ, mai nhất định đến tận cửa tạ tội. hôm nay, Tống Kim Hòa, thể chết!”
Cả linh đường sững sờ kịp phản ứng, thì lão phu nhân Giang gia cất giọng lãnh đạm:
“Nàng c.h.ế.t .”
Thẩm Hoài Dương run rẩy hỏi:
“Bà gì?”
“Rượu hợp cẩn độc. Giờ nàng theo con trai .”
Thật là mưu sâu kế hiểm! May mắn sớm uống giải dược do Kiều Trúc đưa, bằng thành ma thật .
“Không thể! Không thể nào!” Thẩm Hoài Dương gào lên như kẻ mất trí, từng thấy điên cuồng đến thế.
Hắn đổ lên nắp quan tài, bật thảm thiết:
“Vì ? Vì nàng thà gả cho c.h.ế.t chứ chịu của ? Vì thể chờ thêm một chút nữa?
Kim Hòa, nàng tỉnh , thể giải thích!”
Ta thử ở góc của , cố gắng lý giải. càng nghĩ, lòng càng chua xót – cho , mà là cho chính .
Hắn cứ thế nức nở, bấu chặt lấy quan tài, như thể ôm lấy cả giấc mộng vỡ vụn.
“Kim Hòa, đừng sợ. Ta sẽ để nàng chôn cùng kẻ khác.”
Lời dứt, lạnh sống lưng. Cướp hôn từng , cướp thi từng thấy! Nếu thực sự mở nắp quan tài, kế hoạch giả c.h.ế.t của coi như tan tành.
Ngay trong lúc nguy cấp, quận chúa Tô Du giận dữ xuất hiện, khí thế dọa , cả linh đường rúng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-han-thanh-hon-cung-la-ngay-ta-minh-hon/chuong-4.html.]
“Người điên chẳng là phò mã gia ?”
“Nghe hôm nay quận chúa thành , phò mã đến đây gây chuyện?”
“Thật mất mặt! Quận chúa đường đường đuổi đến tận linh đường tìm phu quân!”
Tô Du là quận chúa, thể diện há dễ để kẻ khác bôi nhọ?
Nàng cất giọng lạnh như sương tuyết, từng lời đều chứa đựng uy quyền:
“Hôm nay phò mã thất thố, đều do Tống Kim Hòa lúc sinh thời lẳng lơ quyến rũ. Nếu ai dám truyền nửa lời ngoài, đừng trách Hoàng Đế biểu ca của nghiêm trị.”
Thẩm Hoài Dương vẫn quỳ đó, chẳng lời nào.
Tô Du tiến lên kéo tay , gạt .
“Ta đưa Kim Hòa về nhà.” Giọng khàn đục, đầy tan vỡ.
Tô Du xua tay cho lui xuống, lạnh lùng :
“Hoài Dương, nếu ngươi quyền cao chức trọng, thể giúp. Ngươi thông minh, hẳn chọn gì.”
Im lặng kéo dài như tro nguội. Sau cùng, Thẩm Hoài Dương chậm rãi dậy, lặng lẽ rời . Tô Du sát theo .
Ta chỉ nhạt. Hóa , từng ngu ngốc nghĩ rằng sẽ vì mà đầu.
Một hồi bi hài kịch cuối cùng cũng hạ màn. Linh đường trở yên tĩnh, đây chính là thời cơ thoát .
Ta vặn cơ quan bí mật trong quan tài, nắp quan tài khẽ mở. Bỗng một luồng khí lạnh áp sát cổ, bên tai vang vọng âm thanh u uất:
“Phu nhân định ?”
Quay đầu , trông thấy nhị công tử Giang Tri Việt – rõ ràng c.h.ế.t – đang mở to đôi mắt đen như vực sâu, chăm chú .
Sợ đến hồn phi phách tán, vội dán bùa trừ tà lên trán – tấm bùa Kiều Trúc từng dặn rằng do cao nhân chế tác, thể trấn hồn diệt quỷ.
Nam quỷ mỉm , lắc đầu, thong thả gỡ bùa xuống.
“Phu nhân thật vô tình.”
Ta run giọng hỏi: “Ngươi… là quỷ?”
“Giang Tri Việt tại hạ. Trước là mong đợi, nay là cô hồn chốn về, sai chút nào.”
Thì Giang gia vốn chẳng yên bình. Giang Tri Việt từng thao túng thương trường, khiến Đại công tử sinh lòng đố kỵ, nhiều phen mưu hại. Mưu đủ ác, còn an bài một tân nương cùng xuống cửu tuyền.
“Giang công tử, minh hôn vốn chỉ là trò giả dối. Xin hãy dừng tại đây.”
Ta chẳng buồn dính dáng đến tranh đấu của Giang gia, chỉ mong rời khỏi quan tài, cao chạy xa bay.
Giang Tri Việt bất chợt nắm lấy cổ tay , mắt sâu thẳm, trầm giọng:
“ tại hạ xem là thật. Hơn nữa, … còn trong sạch.”
Không trong sạch? Nam nhân mà cũng câu nệ như ? Chẳng qua sờ một chút, cần nghiêm trọng thế ?
Ta lạnh lùng hất tay , xoay bỏ .
Chưa mấy bước, lưng chợt vang lên tiếng “thịch” nặng nề. Quay đầu, chỉ thấy Giang Tri Việt một tay chống đất, dựa thành quan tài, sắc mặt tái nhợt, thần tình cô quạnh, trông như cún nhỏ ruồng bỏ.
Một cảnh , chạm đến mảnh mềm trong lòng .
Ta thở dài, đỡ , để dựa . Hai , một sống một chết, khập khiễng rời khỏi Giang gia trong đêm đen tĩnh mịch.