Ngày Tận Thế
Chương 1
1.
Thang máy kêu inh ỏi kéo tôi hoàn hồn.
Tôi ngạc nhiên nhìn thang máy đông đúc.
Một giây trước tôi bị zombie c ắn, chớp mắt đã thấy mình đứng nguyên vẹn trong thang máy, như thể trở lại trước tận thế.
Ba phút sau, tôi nhận ra mình đã trùng sinh, trùng sinh đến trước khi tận thế xảy ra.
Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau tức ba giờ chiều, ngày tận thế sẽ đến.
Tôi mất thêm một phút để sắp xếp lại suy nghĩ.
Việc đầu tiên cần làm là gọi đến trường mẫu giáo của Đóa Đóa, báo cô giáo tôi sẽ đến đón con bé.
Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi gọi cho mẹ chồng: “Mẹ nhanh đi siêu thị mua ít gạo và dầu ăn đi, càng nhiều càng tốt”.
Mẹ chồng hỏi qua điện thoại: “Thành phố lại sắp phong tỏa à?”
“Gần như thế, mẹ đi càng sớm càng tốt. Đừng nói cho người khác biết, con cũng là có người báo cho.”
Dù sao tôi cũng không giải thích được.
“Mẹ biết, chúng ta không nên lan truyền tin đồn gây hoang mang dư luận.”
Sau khi cúp máy, tôi lại gọi cho em trai mình là Tống Nguyên, hiện đang là sinh viên năm cuối đại học: “Mau đi chợ nông sản mua xẻng, búa, hạt giống rau các loại cho chị, thấy gì thì mua.”
Tống Nguyên ở bên kia kêu lên: “Chị, luận văn của em check được 45% rồi, em phải làm nốt.”
“Đi ngay lập tức. Chị sẽ bù tiền check luận văn cho em, nhớ mua loại tốt nhất, mua xong thì bắt taxi đến nhà chị.”
Dưới sự thúc ép của tôi, Tống Nguyên cũng đồng ý.
Nếu lương thực dự trữ không thể chống cự đến khi quân đội đến, chúng tôi sẽ phải ra ngoài tìm lương thực, vì thế dự trữ là cách tốt nhất để sinh tồn.
Cuộc gọi tiếp theo là cho bố mẹ tôi ở quê, bố tôi bị ngã gãy chân tháng trước còn chưa hồi phục, chắc chắn không thể đến đây trong kịp vòng sáu tiếng.
Cũng may họ trở về nông thôn sau khi nghỉ hưu, có đủ thực phẩm rau thịt, nhà cửa cũng chắc chắn, có thể cầm cự được một khoảng thời gian dài.
Cuối cùng, tôi gửi tin nhắn cho chồng là Lục Tranh giờ đang trong quân đội: “Chồng, anh nhất định phải trở về tìm bọn em. Mẹ, Đóa Đóa và em sẽ cố gắng hết sức để chờ anh.”
Anh ấy tham gia huấn luyện khép kín, khi nhìn thấy tin nhắn này hẳn tận thế đã bắt đầu.
2.
Khi tôi đến trường mẫu giáo, giáo viên đã dắt Đóa Đóa ra ngoài.
“Mẹ ơi, mẹ nhớ con nhiều lắm sao?” Đóa Đóa hỏi, nhào vào vòng tay tôi.
“Ừ, mẹ nhớ con lắm.”
Sau hai năm, cuối cùng tôi lại được ôm cơ thể bé nhỏ của con gái, không kìm được nước mắt.
“Mẹ Đóa Đóa, cô có sao không?” Cô giáo lo lắng hỏi.
Tôi ôm Đóa Đóa: Tôi không sao, cám ơn cô giáo Chu. Chúng tôi đi trước, cô bảo trọng.”
Dù biết tận thế sắp đến nhưng tôi không thể nói ra, chỉ có thể khuyên họ bảo trọng.
Trên xe buýt, tôi cũng không lãng phí thời gian đặt đồ ăn nhanh, rau dễ hỏng và thực phẩm đông lạnh vì sau tận thế sẽ sớm mất điện, mấy thực phẩm này cũng không bảo quản được.
Thay vào đấy xúc xích dăm bông, thực phẩm đóng gói hút chân không, thịt khô, củ cải, khoai tây, rong biển mới là sự lựa chọn đúng đắn.
Tôi cũng không để giao hàng tận nhà mà điền địa điểm giao ở cổng khu dân cư, vì nếu số lượng lớn thực phẩm vận chuyển đến như vậy sau này rất dễ bị người ta để ý cướp đoạt.
Sau khi về nhà, mẹ chồng tôi vừa lúc xách hai thùng mì và một thùng dầu về, vỗ cái lưng mỏi nhừ: “Lam Lam, nhìn xem đủ chưa?”
Không, còn lâu mới đủ, tôi phải tiếp tục mua.
“Mẹ, mẹ ở nhà trông Đóa Đóa đi, con ra ngoài một lát.”
Tôi lấy xe đẩy đồ ăn đi ra ngoài.
Bây giờ là chín giờ bốn mươi lăm phút sáng, tôi cần nhanh hơn.
3.
Có một siêu thị ở cổng khu dân cư, tôi lấy từng thùng nước vào xe đẩy.
Đối với các thành phố, nếu mất điện thì nước rất nhanh sẽ bị cắt, nhất là những người sống trong các tòa nhà cao tầng, khả năng sẽ chet khát trước khi chet đói, cuối cùng dù có thức ăn cũng phải liều ra ngoài để tìm nước, cuối cùng hầu hết đều thành thức ăn cho zombie.
Tôi vòng lại mấy lần để chuyển nước.
Khi về đến nhà thì Tống Nguyên đã đến, xẻng và búa đều là loại tốt, cũng mua rất nhiều hạt giống, cuối cùng tôi cũng yên tâm hơn chút.
“Chị, sao chị mua nhiều đồ thế? Người không biết còn tưởng tận thế sắp đến.”
“Đừng nói nhảm, mau đi lấy đồ của chúng ta ở cổng khu dân cư đi.”
Tôi vẫn không giải thích, cho dù là em trai ruột của tôi thì lúc này nói gì cũng vô ích, trực tiếp ra lệnh áp chế là được rồi.
4.
Mười hai giờ, chỉ còn ba tiếng nữa là tận thế.
Khi tôi đẩy xe qua cổng khu dân cư, anh bảo vệ trẻ tuổi cười chào: “Sáng nay chị đã khoắng sạch siêu thị rồi đấy”.
Xung quanh có hai ba người nhìn về phía tôi, tôi biết mình đã bị phát hiện.
Mặc dù họ chỉ tò mò, nhưng loại tò mò này trong tận thế sẽ làm chet người.
Tận thế, điều đáng sợ nhất không phải là zombie, mà là lòng người.
“Tôi chuẩn bị đi công tác, người già ở nhà không tiện mua đồ nên tích trữ nhiều hơn một chút.” Tôi tùy tiện biện ra một lý do.
Bảo vệ không hỏi gì thêm, tôi biết mình phải đổi siêu thị, đồng thời vào bằng một cổng khác của khu dân cư.
Tôi bảo Tống Nguyên lái xe đến một siêu thị lớn xa hơn, đến nơi Tống Nguyên đi đỗ xe, còn tôi đi thẳng đến khu bán quần áo.
Tôi lấy hết quần áo, quần lót và tất, vì một khi nước bị cắt sẽ khó để giặt quần áo, vì vậy tôi chỉ có thể tích nhiều hơn.
Ngoài ra đồ không thấm nước tôi đều lấy cho mỗi người một cỡ.
Tận thế năm thứ hai, khí hậu dần trở nên bất thường, trời mưa dầm mỗi ngày.
Nếu lúc đó hết lương thực, chúng tôi có thể phải ra ngoài để tìm nguồn cung.
Tôi còn mua cả đèn pin công suất lớn, pin các loại, giá như có cả pin năng lượng mặt trời thì càng tốt nhưng siêu thị này không có.
Nhiên liệu là cần thiết nhất, khí đốt tự nhiên sẽ ngừng hoạt động ngay sau tận thế, chỉ có thể dựa vào những nhiên liệu này để nấu ăn.
Tôi cũng lấy băng vệ sinh dự trữ trong một năm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng cũng rất cần thiết, những vệ sinh cơ bản này nếu không thực hiện tốt thì khi sinh bệnh sẽ rất rắc rối.
Khi Tống Nguyên tìm thấy tôi, nhìn thấy ba chiếc xe đẩy hàng chất đầy đồ, em ấy trợn mắt: “Chị, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi liếc nhìn đồng hồ: “Hai tiếng rưỡi nữa em sẽ biết.”
5.
14:00.
Thời gian đếm ngược đến ngày tận thế bắt đầu.
Lần cuối cùng ra hiệu thuốc, tôi mua đủ loại thuốc cảm sốt, thuốc kháng sinh, cồn y tế gạc i-ốt và các loại vitamin bổ sung.
“Tổng cộng của chị hết 4503 NDT.”
Nhân viên bán hàng không khỏi mỉm cười, đơn hàng lớn này có thể nhận được rất nhiều hoa hồng.
“Cảm ơn đã tới, hẹn gặp lại.” Cô ấy vui vẻ nói.
Nhìn nụ cười tươi trẻ và tràn đầy sức sống của cô ấy, tôi không khỏi xúc động: “Tạm biệt”.
6.
14:59.
Tôi dỗ Đóa Đóa ngủ, đóng cửa sổ và kéo rèm.
Mẹ chồng đang phân loại đồ dùng trong phòng khách: “Ôi, mua nhiều cả năm dùng cũng không hết, chắc tốn nhiều tiền lắm.”
Tôi nhìn xuống cửa sổ bên dưới không nói gì.
Nếu cho tôi nhiều thời gian hơn, tôi đã mua thêm máy phát điện, xăng, pin mặt trời, hệ thống lọc nước mưa, thậm chí là….súng.
Nhưng chỉ có sáu tiếng, vì vậy tôi chỉ có thể đảm bảo nguồn lực sinh tồn trước.
15:00.
Tiếng hét chói tai từ dưới lầu truyền đến, có người liều mạng chạy trốn nhưng chưa đi được mấy bước đã bị một thứ cả người đầy máu tóm lấy cắn xé.
Bảo vệ đang tuần tra trong khu dân cư vô cùng sợ hãi, muốn gọi cảnh sát nhưng đã bị vô số xác sống bao vây.
Ngày tận thế đến như đã định, không chậm trễ một phút, một giây.
Những người bị c ắ n chet chậm chạp đứng dậy, đầu rũ xuống, thân thể đi về phía trước cứng ngắc như con rối, gặp phải người sống sẽ vồ lấy một cách dã man.
Những tiếng la hét tràn ngập khu dân cư, không khí đầy mùi m áu.
“Trời ơi!” Mẹ chồng nhìn thấy thì sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Tống Nguyên run run nói: “Chị, chị mua nhiều đồ như vậy là vì… vì cái này sao?”
“Phải, tận thế đến rồi.”
Tôi đỡ mẹ chồng lên ghế sô pha, sau khi bà bình phục, tôi kể chuyện trùng sinh cho bọn họ.
Kiếp trước, ở giai đoạn đầu Đóa Đóa, mẹ chồng và Tống Nguyên đều bị nhiễm bệnh trở thành zombie, còn tôi đã may mắn chạy thoát vì lúc đó đang lái xe.
Mẹ chồng không ngừng khóc, bà chưa bao giờ thấy chuyện gì khủng khiếp như vậy, nỗi lo lắng cho đứa con trai trong quân đội và gia đình chúng tôi trào ra.
“Mẹ, Lục Tranh đang ở trong quân đội, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Tôi đã gặp Lục Tranh ở khu an toàn một năm sau tận thế ở kiếp trước.
Nhưng chúng tôi cũng không thể ở bên nhau thường xuyên.
Anh ấy là một quân nhân có nhiệm vụ bảo vệ nhân dân, vì thế ở trên tiền tuyến chiến đấu là chuyện như cơm bữa.
Sau này, zombie triều lũ lụt kéo đến khu an toàn, mặc dù chúng tôi liều mạng chống đỡ nhưng căn cứ vẫn thất thủ.
Tôi sống lại, còn những người khác không rõ sống chết.
Mười phút sau, tin tức phát sóng trên TV, cảnh sát, lính cứu hỏa cơ động đã được điều động, chính phủ nhắc nhở mọi người ở nhà và không được ra ngoài.
Tôi gọi video cho bố mẹ tôi ở quê.
“Lam Lam, con không được ra ngoài đâu đấy, có chuyện lớn rồi!” Ba mẹ ở bên kia lo lắng.
“Con biết rồi, ba mẹ cũng phải tự bảo vệ chính mình.”
Thật khó chịu, dù biết sau này ba mẹ vẫn sống tốt ở một căn cứ khác, nhưng tôi bất an.
“Con gái đừng khóc, Nguyên Nguyên, con là đàn ông, con phải bảo vệ tốt chị gái cùng Đóa Đóa và bà thông gia.”
Ba tôi trịnh trọng dặn dò Tống Nguyên.
Mặc dù còn đang trong cơn chấn động, thằng bé vẫn nắm chặt búa trong tay: “Ba mẹ yên tâm, con sẽ làm, hai người cũng bảo trọng.”
7.
Bên ngoài bắt đầu có tiếng s úng n ổ lẻ tẻ, cảnh sát đã n ổ s úng, nhưng tôi biết với mức độ hỏa lực này thì không thể nào kiểm soát được tình hình.
Cả thế giới cùng nhau bùng phát virus vào hôm nay.
Không ai biết virus xuất hiện như thế nào, tại sao được lây lan.
Trước khi tôi chet, đây vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải.
Một số người cho rằng đây là sự trừng phạt của ông trời nhằm xoá sổ con người.
Đóa Đóa bị tiếng động bên ngoài đánh thức, sợ hãi òa khóc, tôi ôm con bé vào lòng dỗ dành: “Đừng sợ, có mẹ ở đây.”
Con bé cuộn tròn trong vòng tay tôi và dần ngừng khóc.
“Đừng để đứa nhỏ nhìn thấy những thứ đó.” Mẹ chồng kéo rèm cửa.
“Sớm muộn gì cũng phải chấp nhận thôi.”
Những bông hoa trong nhà kính không thể chống lại cái lạnh khắc nghiệt của tự nhiên, tôi sẽ không để Đoá Đoá ngây thơ về thế giới tàn khốc này.
Sau khi Đóa Đóa bình tĩnh lại, tôi kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ rồi bắt đầu sắp xếp đồ dùng.
Tống Nguyên đến giúp tôi, còn mẹ chồng sợ hãi ở cùng Đóa Đóa trong phòng ngủ.
Khoảng nửa giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tôi lập tức cầm xẻng đứng ở cửa, Tống Nguyên cũng cầm búa lo lắng theo sau.
“Em ơi, mở cửa, mở cửa nhanh lên.” Là giọng nói của chồng chị Chu hàng xóm.
Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy quần áo trên người người đàn ông đã bị x é t oạc, trên cánh tay có nhiều vết thương lộ cả x ương.
Anh ta đã bị nhiễm bệnh và sẽ sớm biến thành zombie.
“Đừng mở cửa.” Tôi lập tức lớn tiếng ngăn cản, nhưng đã quá muộn.
Cánh cửa được mở ra, người đàn ông lao vào.
Một lúc sau, tiếng thét của chị Chu vang lên đi kèm với âm thanh một con thú đang c ắ n n u ố t thứ gì đó.
Tôi đã quen với điều này từ lâu, nhưng Tống Nguyên lại là lần đầu tiên, sắc mặt thằng bé trắng bệch, nhưng không chạy trốn mà ở bên cạnh tôi.
Cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo tôi từ nhỏ giờ là chỗ dựa của tôi.
Tôi không chút do dự mở cửa, trước khi chị Chu biến thành zombie phải nhanh giet chet bọn họ phòng ngừa vạn nhất.
“Chị!” Tống Nguyên sợ hãi kéo tôi lại.
“Không sao, chị biết đúng mực.”
Trước đây tôi được cha mẹ chồng cưng chiều nên chân tay yếu ớt.
Nhưng sau hai năm vật lộn trong tận thế, tôi từ người gặp vấn đề chỉ biết khóc thành người có can đảm và sức mạnh để t i ê u d i ệ t zombie.
Tôi vào phòng, cặp hàng xóm thân thiện thường ngày giờ đang bê bết m á u, cơ thể chị Chu thì bị x é n á t.
Đôi mắt màu xám của người đàn ông nhìn tôi chằm chằm, hơi thở người sống sẽ khiến lũ zombie đ iên c uồng t ấn c ông, chỉ có đ ậ p n á t đầu mới khiến chúng dừng lại.
Khi anh ta lao đến, tôi đ ậ p n á t đầu anh ta một cách gọn gàng, xử lý chị Chu đang biến hình rồi đi ra đóng cửa lại.
Tống Nguyên đứng ở cửa kinh ngạc nhìn tôi, tôi đi qua thằng bé đóng cửa bảo vệ ở cầu thang để ngăn zombie từ các tầng khác tràn vào.
Chúng tôi về nhà, lấy đồ chặn cửa, từ giờ trở đi đến khi thức ăn và nước uống cạn kiệt, chúng tôi sẽ tránh ra ngoài.
Tống Nguyên ngồi trên ghế sô pha im lặng, hình như bị sự tàn nhẫn của tôi làm cho sợ hãi, dù sao trong lòng em ấy tôi vẫn luôn là hình tượng mong manh, yếu ớt.
“Đừng sợ, chị sẽ không bao giờ làm tổn thương em.” Tôi nói với em ấy.
Tống Nguyên ôm tôi lắc đầu: “Chị, em không
sợ chị. Chỉ là không thể tưởng tượng chị đã trải qua những gì.”
Tôi vỗ nhẹ vào lưng em ấy: “Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”
Vào ban đêm, thành phố bỗng bốc cháy, một số khu vực bắt đầu mất điện.
Còi báo động dừng lại, tiếng s úng cũng ngừng, những con đường và ngõ hẻm đầy những zombie lang thang không mục đích.
Khu dân cư của chúng tôi vẫn có điện, tôi vén rèm thấy một nửa đèn vẫn sáng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Hôm nay là ngày thường, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, nhưng rất nhiều người sẽ không bao giờ về nhà nữa.
Chính quyền không ngừng khuyến khích mọi người kiên trì chờ quân đội đến giải cứu.
Tôi kiểm tra điện thoại, giống như kiếp trước vẫn không liên lạc được với Lục Tranh.
Buổi tối, tôi xả đầy nước vào tất cả các thùng chứa ở nhà, sạc điện thoại và các đồ tích điện. Tống Nguyên canh gác, những người còn lại tạm thời nghỉ ngơi trước.
Nhưng không ai trong chúng có thể chợp mắt nổi, chỉ biết trằn trọc trong bóng tối cho đến ngày hôm sau.