Ngày Tận Thế
Chương 4
18.
Chúng tôi vẫn phải tìm một chiếc xe.
Tôi thấy rất nhiều xe trên đường, nhưng tất cả đều bị hư hỏng và không thể khởi động, thế nên tôi chuẩn bị sẽ đến thôn làng tìm xem còn xe để sử dụng hay không.
Tuy nhiên vừa vào thôn, thấy có dấu hiệu sinh hoạt của người dân chúng tôi định nhanh chóng rút lui nhưng vẫn bị phát hiện.
Hơn 20 người đàn ông và phụ nữ bao vây chúng tôi, họ có súng và dao, thực phẩm, xăng, áo mưa và áo khoác, xẻng và búa của chúng tôi đều bị c ướp.
Họ không giet chúng tôi, nhưng họ cũng không cho phép chúng tôi ở lại thôn, để chúng tôi sống chet mặc bây.
Hoàn cảnh môi trường khắc nghiệt như vậy chúng tôi chắc chắn sẽ không sống được lâu.
“Các người ở chỗ này không được bao lâu đâu, chúng ta trao đổi đi.” Tôi nói với người dẫn đầu.
Người đàn ông nhìn tôi khinh thường: “Cô có thể trao đổi cái gì?”
Tôi lấy ảnh của Lục Tranh ra: “Chồng tôi là quân nhân, anh ấy đã liên lạc với tôi nói rằng quân đội đang xây dựng khu an toàn, vật tư đầy đủ. Tôi có thể đưa anh đến đó, nhưng với điều kiện là phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi.”
Người đàn ông thận trọng: “Liên lạc đã sớm cắt đứt, sao tôi phải tin lời cô?”
Tôi trả lời: “Mặc dù liên lạc bị gián đoạn nhưng bộ đàm vẫn hoạt động. Tôi đã sử dụng bộ đàm ô tô để liên lạc với chồng tôi, nhưng xe của tôi bị sạt lở ở gần cây xăng. Nếu không thì tôi đã có thể đưa ra bằng chứng cho anh.”
Tôi nói dối, nhưng không lừa họ hoàn toàn.
Cách thông báo cho những người sống sót đến nơi tị nạn bằng máy phát thanh sau khi khu an toàn được xây xong là thật, chỉ là giờ vẫn chưa được thực hiện thôi.
“Đội trưởng, không thể tin lời của ả đàn bà này, cô ta nhất định có đồng loã.”
“Chúng ta đã bị chơi xỏ nhiều lần,đừng để chuyện này xảy ra nữa.”
Người bên cạnh vội vàng nói.
Trong đám người này, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lần theo âm thanh thì ra là người bạn nhân viên trạm xăng kiếp trước.
“Trương Việt, hoá ra cậu cũng ở đây.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy, chàng trai 22 tuổi này mặc dù trông thì nóng tính nhưng lại rất tốt bụng.
Trương Việt cũng sửng sốt: “Cô biết tôi ư?”
Tôi trả lời: “Trước khi virus bùng phát, tôi thường đổ xăng ở chỗ cậu. Chắc cậu quên rồi, cậu còn hay cho tôi nước nữa đấy. Đây là con gái tôi Đóa Đóa, cậu nhớ không? Đóa Đóa gọi chú đi.”
Thật ra kiếp trước tôi cũng không biết Trương Việt, sau khi chúng tôi trở thành đồng đội anh ấy kể về bản thân cho tôi.
“Chú.” Đóa Đóa cẩn thận gọi một tiếng.
Trương Việt thấy tôi có thể nói ra thông tin của anh ấy, đôi mắt dần trở nên bớt cảnh giác.
Những người xung quanh không khỏi xúc động khi nghe thấy giọng nói của Đóa Đóa, nhiều người trong số họ cũng là cha mẹ, hầu hết con họ đều đã không còn nữa.
Tôi rèn sắt khi còn nóng: “Mọi người phải tin tôi, tôi sẽ không làm hại mọi người. Nếu không thể đưa mọi người đến khu an toàn thì tôi sẽ mặc các người ch ém giet.”
“Đội trưởng, sao anh không tin tưởng cô ấy một lần đi? Dù sao chúng ta cũng rất đông, không cần sợ.” Cuối cùng Trương Việt cũng đứng về phía tôi.
Người đàn ông lại nhìn bức ảnh trong tay tôi: “Chồng cô thực sự là quân nhân sao?”
“Tôi thề!” Tôi giơ tay lên.
“Con trai tôi là một người lính chính trực, tôi xin thề.” Mẹ chồng tôi cũng giơ tay.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, nói: “Vậy tin cô một lần. Cô tốt nhất đừng lừa gạt chúng tôi.”
19.
Nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm lên đường, họ trả lại quần áo đã c ướp, chia đồ ăn cho mọi người, ai nấy ngấu nghiến ăn, rõ ràng là nhịn đói từ lâu.
May mắn là họ có đủ ô tô và xăng, vì vậy con đường phía trước nhanh hơn nhiều.
Trước khi xuất phát, đội trưởng dẫn người đi giet mấy con zombie rồi bôi máu chúng lên xe, anh ta nói như vậy có thể che đậy khí tức của người sống.
Đoàn xe khởi hành dưới sự hướng dẫn của tôi, bốn người chúng tôi được yêu cầu ngồi riêng.
Đóa Đóa và tôi ngồi trong xe của đội trưởng, mẹ chồng tôi và Tống Nguyên ngồi cùng với Trương Việt.
Dọc đường zombie quả nhiên phản ứng chậm với đoàn xe.
Ba giờ sau, cuối cùng cũng an toàn đến biên giới Đông Giang.
“Khu vực an toàn là ở thành phố Long Loan, cách đây vẫn còn tám chín trăm dặm nữa.” Tôi trải bản đồ ra và chỉ đường cho họ.
“Tại sao khu an toàn được xây dựng ở Long Loan? Sao không trực tiếp xây dựng nó ở tỉnh lỵ?” Có người không hiểu.
Tôi giải thích: “Bởi vì Long Loan là nơi nước ta chuẩn bị xây dựng ba tuyến đường để kiến thiết địa phương. Có nhà máy lọc dầu, nhà máy thép và nhà máy xi măng. Đây là những nguồn lực quan trọng để khôi phục sản xuất và cung cấp vũ khí.”
Bọn họ nghe đều mơ hồ, rất nhiều người trẻ tuổi đều chưa từng nghe về “ba tuyến kiến thiết”, chỉ có đội trưởng khẽ gật đầu.
“Phía trước sẽ có rất nhiều zombie. Tôi nghĩ chúng ta cần kiểm tra lại phương tiện, nếu hỏng hóc giữa đường sẽ cực kì nguy hiểm.”
Đội trưởng lắng nghe ý kiến của tôi, bố trí một số người kiểm tra xe, những người còn lại thì đi kiếm thức ăn.
Sau khi no nê, đoàn xe tiếp tục lên đường.
Quả nhiên trên đường ngày càng xuất hiện nhiều zombie.
Mưa càng nặng hạt, máu zombie trát trên xe đã bị rửa sạch, bầy zombie lại bắt đầu bao vây chúng tôi.
Chúng tôi có thể tránh được liền tránh, không thể tránh cũng chỉ có thể cứng đối cứng.
Trong hoàn cảnh như vậy, mọi người liên tục bị thương và nhiễm bệnh, khi chỉ còn cách thành phố Long Loan một trăm dặm, số người đã giảm còn 19 trong số 27 người như ban đầu.
“Nếu không có cô ta, chúng ta đã không chết nhiều người như vậy.”
Có người không chịu nổi khiêu chiến.
Tống Nguyên đứng ở trước mặt tôi tức giận nói: “Nếu như không phải chúng tôi nói cho mấy người biết về khu an toàn, mấy người đã chết ở cái thôn nhỏ kia rồi. Muốn sống lại không muốn trả giá, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.”
Thấy bọn họ muốn đánh nhau, đội trưởng bèn ngăn cản: “Đủ rồi, nói nhiều cũng vô ích. Nếu đến Long Loan mà không thấy khu an toàn, chúng tôi sẽ tính sổ với cô.”
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, thời tiết âm u, tầm nhìn thấp nhưng tôi lại càng ngày càng quen thuộc với khung cảnh xung quanh.
“Gần đến khu vực an toàn rồi, chậm nhất là nửa tiếng nữa.” Giọng tôi run run.
“Mẹ, có thể sớm gặp ba chứ?” Đóa Đóa nhỏ giọng hỏi.
Tôi gật đầu: “Ừm, rất nhanh thôi”.
Vừa dứt lời, đội trưởng liền đạp phanh.
Tôi ngẩng đầu thì thấy trước mặt dày đặc mấy trăm Zombie.
Chúng đứng dưới mưa, ánh mắt xám xịt nhìn bọn tôi.
“Rút lui, lập tức rút lui.” Đội trưởng hô to.
Nhưng đã quá muộn, lũ zombie đã bao vây chúng tôi tứ phía.
Tôi không muốn chet ở đây, tôi nhìn xung quanh, thấy một tòa nhà ba tầng gần đó: “Xuống xe, lên tầng cao nhất để phòng thủ. Chúng ta có súng, bộ đội nhất định sẽ đến giải cứu chúng ta khi họ nghe thấy tiếng súng.”
Tôi mở cửa xe ôm Đóa Đóa nhảy ra trước, những người khác cũng lần lượt nhảy khỏi xe, vừa rút lui vừa bắn.
Zombie ập đến như thủy triều, chúng tôi chạy đến tòa nhà, dùng xẻng chặn cửa, di chuyển tất cả đồ đạc để chèn cửa.
Mọi người tập trung ở tầng ba và ngắm bắn zombie từ cửa sổ xuống, nhưng zombie chỉ chết khi bị bắn trúng đầu, vì vậy kiểu bắn mù quáng này không có tác dụng gì nhiều.
Tống Nguyên và Trương Việt lấy phần xăng còn lại đổ xuống châm lửa, zombie bị th iêu rụi, nhưng do trời mưa nên ngọn lửa dần dần bị dập tắt, biến thành mùi khét lẹt.
Cánh cửa ở tầng một bị zombie phá mở, tiếp theo là cánh cửa ở tầng hai, chúng tôi ở trên tầng ba, giọng nói của zombie sát bên tai, chúng tôi dồn vào chặn trước cánh cửa cuối cùng.
Tôi cầu trời, tôi cầu mong rằng quân đội có thể nghe thấy tiếng súng của chúng tôi, Lục Tranh có thể đến cứu chúng tôi một cách nhanh chóng …
Thời gian như ngừng trôi, mọi thứ đều chậm rãi như đi vào con hầm tăm tối không nhìn thấy tia sáng.
20.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, hoặc có thể là tiếng sấm, tôi không chắc lắm.
“Các người có nghe thấy tiếng máy bay không?” Tôi hỏi.
Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe tiếng quạt gió từ xa đến gần, chúng tôi chưa kịp xác định thì đã thấy những ngọn lửa xẹt qua.
Tiếng gào thét ngoài cửa sổ vang lên, những con zombie ở dưới bị đ ốt thành từng mảnh.
Đó là máy bay chiến đấu.
Tổng cộng có ba cái, thực sự có một khu an toàn ở đây, chúng tôi đã được cứu.
Có người reo lên, từ chỗ chet tìm được đường sống mừng phát khóc.
Máy bay trực thăng bay vòng vòng hết lần này đến lần khác, viên đ ạn xẹt qua đám zombie, đám zombie số lượng lớn ngã xuống.
Xe dừng dưới lầu.
Tiếng s úng kịch liệt vang lên, các chiến sĩ vũ trang dày đặc từng bước một tiến đến, trước hỏa lực bao phủ tuyệt đối, đống zombie còn lại nhanh chóng bị quét sạch.
Cửa đã mở, họ xông vào.
Họ đều cầm s úng trên tay, nếu bất cứ ai trong chúng tôi bị nhiễm bệnh thì sẽ b ắn và giet không thương tiếc.
Họ đeo mặt nạ phòng độc trên mặt.
Mũ trùm đầu chỉ để lộ đôi mắt sắc như ưng.
Nhưng chỉ nhìn qua, tôi vẫn phát hiện đôi mắt quen thuộc đó trong nháy mắt.
“Lục Tranh.” Tôi gọi anh, sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống.
21.
Cơ thể tôi trở nên rất nhẹ, lơ lửng trên bầu trời như một đám mây, ánh sáng vàng chiếu rọi trên người tôi khiến tôi buồn ngủ.
Bỗng nghe thấy tiếng khóc của Đóa Đoá, tôi nhìn xuống và thấy mình đang nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Lục Tranh tái nhợt ôm tôi vào lòng, Đóa Đóa đang khóc, mẹ chồng lo lắng đến mức chân tay luống cuống, còn Tống Nguyên thì đang cố ấn huyệt cho tôi.
Tôi nhận ra mình đã thoát xác. Tôi đã chet rồi sao?
Không, tôi không thể chet.
Tôi sống sót qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đầy lo lắng, bước qua núi sông vạn dặm, vượt qua 355 ngày để đưa gia đình đoàn tụ với Lục Tranh sớm hơn ba tháng so với kiếp trước.
Tôi không thể chet như vậy.
Hơn nữa, tôi vẫn chưa nói với Lục Tranh về zombie triều.
Vì vậy, tôi phải đấu tranh với cái chet.
Tôi vật lộn để trở về cơ thể của mình.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong một phòng bệnh trắng tinh, Lục Tranh đang ngồi bên cạnh tôi điều chỉnh bộ truyền dịch.
Thấy tôi tỉnh, anh đưa tay chạm trán tôi: “Em tỉnh rồi, có khó chịu gì không?”
“Mẹ và Đóa Đóa đâu? Em bị sao vậy?”
“Bọn họ vừa mới đi nghỉ, em có hơi thiếu máu. Ngủ đi, bác sĩ bảo đã lâu em không ngủ ngon rồi.”
Đúng vậy, từ khi trùng sinh, mỗi đêm tôi đều không thể ngủ ngon.
Ngay cả tiếng gió cũng có thể đánh thức tôi dậy.
“Anh đi đi.” Tôi biết anh có nhiệm vụ, tôi không muốn lãng phí thời gian của anh ấy.
Anh ấy giữ tay tôi: “Vừa rồi em hôn mê bất tỉnh gặp ác mộng, anh sẽ ở cùng em một chút.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, nhớ lại kiếp trước sống
chung ở đây gần một năm, nhưng vì mất đi người thân, con cái, hai chúng tôi thường chọn cách im lặng không nói nhiều, hiếm khi thân thiết như vậy.
Sau này còn trẻ muốn sinh thêm con, tôi cũng vì không vượt qua được mà mặc kệ.
Lúc đó không chỉ hai chúng tôi, hầu hết các cặp đôi khác đều bị nhấn chìm trong vực thẳm buồn bã không lối thoát.
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh ấy: “Lục Tranh, em làm được rồi.”
“Làm được cái gì?” Anh hỏi.
Tôi trả lời: “Khi kết hôn, anh nói anh đã thề trung thành với đất nước, em hứa sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của chúng ta. Bây giờ em làm được rồi. ”
Anh gật đầu, đắp chăn cho tôi: “Cám ơn em.”
Tôi chìm vào giấc ngủ bình yên, mơ mơ tỉnh tỉnh.
Tôi dường như nghe thấy anh nói: “Tống Lam, cám ơn em. Cũng đã cứu anh.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==