Ngày Tận Thế
Chương 6
26.
Ngày 17 tháng 3.
Tận thế ngày thứ 705.
Tôi, mẹ chồng và Đóa Đóa cùng tất cả phụ nữ trốn trong hầm trú ẩn, ánh mắt ai cũng đầy lo lắng.
Tôi và các tình nguyện viên đang trấn an mọi người, tôi nói với họ trạm phòng thủ ngầm có đủ nguồn cung, ở một năm cũng không có vấn đề gì.
Con hào rất rộng, nước cũng sâu, zombie sẽ không dễ dàng qua được.
Nếu qua thì tường thành cũng đủ kiên cố, hơn nữa còn có mấy vạn binh sĩ sẵn sàng tử thủ.
Vào lúc mười giờ sáng, có tiếng b om trên mặt đất.
Tiếng hét và tiếng s úng n ổ.
Zombie triều đang tràn đến.
Mọi người đều thầm cầu nguyện cho khu an toàn có thể vượt qua thảm họa một cách suôn sẻ, những người chiến đấu trên mặt đất có thể sống sót.
Tôi cũng nhắm mắt và cầu nguyện.
Khi tôi mở mắt, một con bướm sặc sỡ đậu trên tay tôi.
Tôi nhìn nó và đột nhiên nhận ra tôi đã thực sự thay đổi thế giới.
Vào thời điểm này trong kiếp trước, tôi và rất nhiều người đã bị c ắn chet, nhưng bây giờ tất cả chúng tôi đều còn sống.
Lục Tranh vốn không ở căn cứ giờ đang chiến đấu với zombie cũng đồng đội.
Không thể thay đổi toàn bộ, nhưng tôi đã thay đổi một phần nào đó.
Mặc dù tôi yếu ớt như một con bướm, nhưng đôi cánh của tôi cũng gây ra một cơn lốc xoáy dữ dội.
Tôi lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Âm thanh s úng đ ạn rất dữ dội, tiếng s úng không ngừng có nghĩa là loài người vẫn còn rất mạnh mẽ, sẽ không bị zombie áp chế.
Mọi người đều không dám ngủ.
Vào ngày thứ ba, một tiếng động lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, như thể tường thành đã sụp đổ.
Tôi không khỏi nhớ lại kiếp trước sau khi tường bị phá.
Khu an toàn hoàn toàn thất thủ trong vòng chưa đầy nửa ngày, zombie đi đến đâu người chet đến đó.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngoại trừ tiếng s úng n ổ rung trời, không có một con zombie nào đặt chân tới đây.
Trận chiến này kéo dài đến rạng sáng ngày thứ tư thì suy yếu.
Sau đó trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Trong phòng hầm ngầm, mọi người đều kinh hãi không biết là zombie thắng nhân loại hay là nhân loại quét sạch zombie.
Ngay cả Đóa Đóa cũng cảm thấy điều đó.
“Mẹ. Tim mẹ đập nhanh quá.” Đóa Đóa nói.
Mẹ chồng tôi cũng nắm tay tôi: “Lam Lam, không sao đâu, dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn ở bên nhau. Cho dù con đường phía trước là Hoàng Tuyền, chúng ta cũng sẽ đi cùng nhau. ”
Tôi ôm họ thật chặt, cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng ngự bằng thép phát ra một tiếng vang thật lớn rồi mở ra, một đám chiến sĩ kiệt sức xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
“Nguy cơ đã được giải trừ, mọi người về nhà đi.”
Đám đông trở nên phấn khích, thu dọn đồ đạc bước ra, còn chúng tôi theo dòng người ra khỏi đó.
Lúc này sắc trời còn tối đen, trong không khí tràn ngập mùi thuốc s úng cùng thịt khét.
Gió nhẹ thổi qua, không khí dần trở nên thoáng đãng.
“Đứa nhỏ, tình trạng thương vong như thế vậy? Con trai tôi là Chu Khải, cậu có thấy thằng bé không?”
Một ông già nắm chặt lấy tay một người lính hỏi.
Người lính đáp: “Tôi cũng không biết, ông về chờ tin tức nhé.”
Tôi chạy nhanh về phía bức tường bảo vệ.
Tường thành cao sừng sững, nhưng tôi biết, bảo vệ bức tường này nhất định phải trả giá, người đó không thể không biết về tình trạng thương vong cục bộ.
Anh ta chỉ không muốn nói về nó.
Trong trận chiến với zombie, không có chuyện bị thương, chỉ có cái chet.
27.
Tôi tìm thấy Tống Nguyên bên bức tường, thằng bé bụi bặm mặt mày ngồi gục bên thùng đạn, quần áo xộc xệch, máu tươi đầm đìa, trông rất chật vật.
Khi nhìn thấy tôi, em ấy cười: “Chị, chị có tin hay không, mấy ngày nay em đã chuyển hơn 500 thùng đạn. Giờ thậm chí còn không nhấc nổi người lên nữa.”
“Thế mà lại khiêng được nhiều như vậy, em đúng là quá đỉnh!“
Nước mắt tôi trào ra.
Bóc một viên kẹo dừa đút cho thằng bé: “Đúng vậy, em thật lợi hại.”
Người đã gọi tôi là chị suốt hai mươi ba năm, đổi tất cả điểm của mình để lấy thức ăn, âm thầm chuẩn bị cho cái chet lúc này nhai kẹo:
“Kệ em đi, một lát nữa sẽ không sao. Chị đi tìm anh rể đi.”
“Lục Tranh … ở đâu?”
Tống Nguyên chỉ về phía trước: “Lần cuối cùng em nhìn thấy anh ấy là ở hướng đó.”
Tôi ngẩng đầu, đoạn tường thành cách đó không xa đã sụp đổ, có rất nhiều người nằm trên mặt đất.
Đợi tôi đến gần.
Thấy rằng hầu hết các xác chet đều là zombie, cũng có rất nhiều máy bay chiến đấu.
Quần áo và thiết bị của những người này rất quen thuộc, đó là đội tinh nhuệ của Lục Tranh.
Họ luôn ở những nơi nguy hiểm nhất.
Kiếp trước đã thế, kiếp này cũng vậy.
Tôi từ từ bước về phía trước, đời này không biết là gặp lại hay chia ly.
Gió thổi qua, tôi giẫm lên đống đổ nát và từng bước tiến về phía trước, không biết điều gì đang chờ đợi mình.
Đột nhiên một bàn tay giữ lấy tôi, bên cạnh vang lên giọng nói khàn khàn: “Đừng tới đó, là khu vực cấm.”
Tôi sững sờ, từ từ xoay người, mặt trời đã ló dạng.
Ánh dương dâng lên, nắng ấm soi từng tóc.
Lục Tranh đứng ngược sáng trước mặt tôi, hai mắt đỏ ngầu, trên cằm lún phún râu.
Anh ấy còn sống, cả người đầy khói bụi.
“Chúng ta thắng rồi? “Tôi hỏi anh ấy.
Anh gật đầu, vỗ tay llên trán tôi: “Đúng, thắng rồi.”
“Thật tốt.” Tôi ôm chặt lấy anh.
Trong hàng nước mắt, tôi thấy con bướm trước mặt tôi bay tới đậu trên cầu vai của anh ấy, sau đó bay xung quanh tôi một lúc rồi bay theo gió.
Cơn bão do con bướm gây ra đã dừng lại.
Sự tuyệt vọng, lo lắng và đấu tranh hai đời của tôi cuối cùng cũng chấm dứt vào lúc này.
28.
Cuộc chiến ba ngày ba đêm này sau được gọi là Cuộc chiến phòng thủ thành Long Loan.
Vào đêm kết thúc cuộc chiến, nhóm chuyên gia về vi rút ở Long Loan thông báo rằng vắc-xin kháng vi rút đã đạt được thành công sơ bộ.
Nó có hoạt động, miễn là được tiêm vắc-xin, bị zombie c ắn cũng không nhiễm bệnh.
Thế mới biết, kiếp trước chúng tôi chỉ cách thành công có một bước.
Năm nay, những khu vực an toàn khác cũng lần lượt gặp phải zombie triều.
Tuy nhiên, nhờ sự bảo vệ của vắc-xin và kinh nghiệm của Long Loan, các khu an toàn đều vô sự.
Mặt khác, các quốc gia khác gặp phải zombie triều cũng được chúng tôi không ngần ngại truyền đạt kinh nghiệm của mình.
Tận thế ngày thứ 812, nhóm chuyên gia về vi-rút quốc tế nghiên cứu ra một loại thuốc thử để t iêu d iệt virus zombie đã được phát triển, con người chính thức phản công.
Tận thế ngày thứ 1040, nhân loại cuối cùng đã mở ra chiến thắng cuối cùng.
Khi cánh cổng cuối cùng của khu an toàn mở ra, tôi bước khỏi nơi đã bảo vệ chúng tôi suốt hai năm cùng với những người khác.
Đứng dưới bầu trời rộng lớn, chúng tôi có thể nhìn thấy thảm thực vật đang phát triển mạnh mẽ, những bông hoa và cây cối khoe sắc rực rỡ, và thế giới đang trở lại với cuộc sống.
Mong ước đứng trên tường thành của tôi năm ngoái giờ đã thành hiện thực.
“Mẹ, con muốn cùng Huyên Huyên đám người bên kia chơi.”
Đóa Đóa bây giờ đã tám tuổi và có rất nhiều bạn tốt.
Tôi gật đầu: “Đi đi.”
“Lam Lam, mẹ đi tập một chút. Con muốn về nghỉ ngơi thì điện thoại cho mẹ đến đón nhé.”
Năm nay mẹ chồng tôi tham gia đội múa ở quảng trường.
Gần đây họ đang tập luyện ráo riết để giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi.
Tống Nguyên không còn dành nhiều thời gian cho chúng tôi nữa, em ấy có bạn gái, tình cảm của đôi trẻ rất ngọt ngào, đã lên kế hoạch kết hôn.
Về phần Lục Tranh, ngày nào anh ấy cũng rất bận, gần một tháng rồi tôi không gặp anh ấy.
Tôi sờ cái bụng phình to của mình, mang thai tháng thứ năm, thằng nhỏ hơi nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại đá tôi.
Tôi tìm một chỗ để ngồi xuống xem Đóa Đóa và những người khác chơi, một lúc sau, Lục Tranh gọi đến: “Em đang làm gì vậy?”
“Ở cùng Đóa Đóa, anh thì sao?”
“Em quay lại đi.”
Tôi sững người một lúc, quay lại và thấy anh đang mặc thường phục và đứng cách đó không xa, không biết lúc nào đã trở lại.
Anh ấy đến và ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm một túi hạt dẻ tôi yêu thích.
Anh bóc hạt dẻ cho tôi, tôi cắn một miếng, vẫn ngọt như xưa.
Tôi không hỏi anh ấy có thể ở lại bao lâu, bởi vì giờ phút này cảnh vật như trong bài thơ của Cố Thành:”Cỏ đang nảy mầm, gió lay lá, chúng tôi tự do chìm đắm trong khoảnh khắc này.”
“Ba, ba về rồi!” Đóa Đóa chạy tới nhào vào trong ngực anh, “Ba mẹ, Huyên Huyên nói nơi này có một con sông, ven sông có rất nhiều viên đá sặc sỡ, chúng ta cùng đi nhặt đi!”
“Được, đi thôi!”
Lục Tranh bế Đóa Đóa bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay tôi.
Dọc đường có nhiều gia đình bốn người như chúng tôi, tiếng cười nói rộn rã hai bên bờ sông đầy hoa.
Nỗi buồn của quá khứ đã qua đi, mỗi chúng tôi đều đang cố gắng bước ra và tích cực tạo dựng một cuộc sống mới.
(Hoàn)