Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ngày Trở Về - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:54:32

Thiếu niên khi trải qua nỗi mừng vui lẫn lộn, chuyển sang đau buồn, trong nỗi buồn xen lẫn sợ hãi.

Hắn tiếp tục lăn ngoài, chân nọ đá chân : "Ngươi ngươi ngươi, rốt cuộc ngươi là quỷ quỷ ! Van xin ngươi, tha cho . Ta chỉ là đều c.h.ế.t hết, sống nổi mới nghĩ đến việc đến mộ tổ thử vận may. Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, cứu con, cứu con."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Ngươi đây, cho ngươi tiền ở ."

Thiếu niên ngừng lăn.

"Mấy tên trộm mộ đây đây, đều dọa chạy hết, những bảo vật   ít . Ngươi là con cháu của Tạ Ý, cho ngươi thì đúng ."

Thiếu niên lưng về phía , đấu tranh tư tưởng một hồi, đó dậy, chỉnh trang y phục, phủi sạch bùn đất, đầu vái : "Thay mặt Tạ gia trông coi mộ phần, cô nương là , dù là quỷ, tại hạ cũng nhận. Xin cô nương dẫn đường."

Thiếu niên vẻ mặt nghiêm nghị, tràn đầy khí phách "chết thì chết".

Ta dẫn thiếu niên đến chỗ sâu nhất trong mộ thất: "Ngươi tên gì?"

"Tạ Bán Xuân."

"......."

"Cái tên tệ. Cho ngươi mang tiền tài ngoài là điều kiện. Đây, đến ."

Một căn phòng đầy vàng bạc, Tạ Bán Xuân dường như rõ lời .

Hắn như đứa trẻ tìm thấy , chạy về phía đống vàng bạc.

Vừa định tay, Tạ Bán Xuân như nhớ điều gì, quỳ xuống cỗ quan tài dài một trượng trong mộ thất, dập đầu ba cái thật mạnh.

"Con cháu bất tài, gia nghiệp tiêu tan, ly tán. Nay lấy năm mươi lạng bạc, đợi ngày thành công, nhất định sẽ trả gấp mười . À , gấp trăm ."

“Có chí hướng là chuyện , nhưng ngươi hãy ."

Ta chỉ quan tài: "Thứ nhất, đây là quan tài rỗng. Thứ hai, rõ, lấy vàng bạc thì đưa ngoài. Bây giờ ngươi cầm bạc , khế ước thành, đưa thôi."

"Quan, quan tài rỗng?" Tạ Bán Xuân toát mồ hôi lạnh: "Cha năm xưa lão tổ tông quan đến chức Tể tướng, lúc hạ táng vô cùng long trọng. Tuy qua trăm năm, mộ phần hoang phế, nhưng trộm mất thi thể! Thật thể dung thứ, ngoài sẽ báo quan! Cô nương yên tâm, trách cô, quân tử nhất ngôn, sẽ đưa cô ngoài."

Ta đỡ trán.

Trăm năm trôi qua, vẫn thể chuyện hợp với Tạ gia ?

.........

Ta c.h.ế.t năm mười tám tuổi do đ.â.m đầu quan tài, tỉnh dậy thì ở trong mộ thất đổ nát .

Ta cũng nhớ rõ bao nhiêu năm , mấy chục năm? 

Mấy trăm năm? 

thì cũng từng đợt trộm mộ đến, đều thể giúp ngoài.

Trong một thời gian dài, đều đang ở trong mộ của ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-tro-ve/chuong-1.html.]

Cho đến một đạo sĩ truy nã chỗ để , chạy đến đây.

Vị đạo sĩ với : "Đây là mộ thất của Tạ Ý, Tể tướng nước Tề năm xưa, tuy mất sớm, nhưng cả đời việc thiện, cho nên mộ thất linh khí dồi dào, vặn nuôi dưỡng hồn phách tan vỡ của ngươi.”

“Chỉ là   nghĩ , t.h.i t.h.ể đặt ở nơi phong thủy như , chừng còn thể đầu thai gia đình .”

“Hồn phách của ngươi cố ý đặt trong đèn trường minh, xem , nhất định con cháu của Tạ Ý vỡ nó, ngươi mới thể mượn sức mạnh của họ để rời ."

Ta và vị đạo sĩ trò chuyện đủ thứ trời đất, ông kể những chuyện lạ trăm năm ở nhân gian, trò chuyện cho đến khi ông hết tuổi thọ.

Trước khi chết, vị đạo sĩ để cho hai chữ - Nhân quả.

Giờ đây Tạ Bán Xuân mặt, ba phần ngốc nghếch bảy phần ngơ ngác.

Nhận thấy ánh mắt vô cảm của , lịch sự toe toét, nhưng vì nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng, đôi mắt sợ đến sắp .

Thôi , khuôn mặt nhăn nhó khổ sở , cần dùng đến thứ cao siêu như "nhân quả".

"Ta, để đưa cô nương ngoài?"

"Ngồi xuống."

Ta bám lên cổ Tạ Bán Xuân, bộ hồn phách dựa hẳn lưng , "Đi thôi."

Tạ Bán Xuân cứng .

"Sao ?"

"Không, gì. Chỉ là lạnh."

"Dù cũng là nữ quỷ, sẽ mang theo chút lạnh, ngươi nhịn một chút, ngoài sẽ thôi."

"Được, ."

Tạ Bán Xuân cõng , từng bước, từng bước, về phía cửa mộ.

"Cô nương tên gì? Ra ngoài định gì?"

Câu hỏi cũng từng hỏi vị đạo sĩ, ông chỉ hỏi ngược , là tiếp tục quỷ? 

“Ngươi sớm còn trong sổ sinh tử, ngoài quỷ chơi bay lượn cũng chẳng ai quản ngươi . Muốn thì cần tìm thất khiếu của ."

Lúc đó cảm thấy chán ngắt, bây giờ vẫn .

"Gọi là Doãn Quả . Ngươi nhà ngươi treo bức tranh của ? Ta xem. Không dẫn thì sẽ đến bên giường ngươi hù dọa ngươi mỗi đêm."

Ta tưởng Tạ Bán Xuân sẽ sợ đến run rẩy, nhưng : "Nếu xem tranh, Doãn cô nương chỉ cần lặng lẽ theo khi ngoài là , nhưng cô lại nói muốn  dẫn cô xem, chứng minh Doãn cô nương là hiểu lễ nghĩa, sợ nữa."

Người Tạ gia còn di truyền cả tài ăn ?

 

Loading...