Ngày Trở Về - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:54:58
Vị tể tướng họ Tạ năm xưa, giờ là một đạo sĩ, phủ nhận cũng khẳng định: "Cho nên hai mươi năm tiếp theo, sẽ cùng con gái của . Con bé thứ quan trọng ở chỗ ."
Cơn mưa bụi mờ ảo năm , cha vội vã chạy đến, thấy con gái đ.â.m đầu quan tài mà chết, đau đớn thành tiếng.
Giữa những giọt nước mắt, dường như ông thấy một tia sáng yếu ớt đuổi theo .
Hai khiếu mà Tạ Ý tìm thấy, từ lâu niệm theo bài ca d.a.o thuở nhỏ, đuổi theo hát ru bên ngoài chiếc nôi năm xưa mà .
"Xin cha đừng cho Bán Xuân sự thật, chỉ khi nàng cứ mãi hận, mãi hối hận, mới thể theo con đường mà con sắp đặt cho nàng."
Kể cả việc tự ý đổi mệnh cách, c.h.ế.t hồn phi phách tán, còn kiếp nữa.
Tạ lão gia gật đầu, dung mạo cũng đổi trong khoảnh khắc.
Ông đứa con sắp rời , trong phút chốc, ông trở về là vị thừa tướng năm nào.
Ông mỉm : "Con giam cầm cả một đời, cuối cùng cũng tự do."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tạ Ý còn sức để đáp lời, chỉ cố gắng nắm chặt tấm khăn voan đỏ trong tay.
Lúc , tại nơi , trong cây trâm cài hoa lê, một tia linh thức của Hứa Khâm cũng tự do.
Nó hóa thành một luồng sáng bay , về , đều là do duyên phận.
Hình như thấy giọng của , bà còn u uất nữa: "Bán Xuân, thế giới rộng lớn, hãy ngắm cho thỏa thích con nhé."
Ta mang hài cốt của cha ngoài, tìm một nơi đất lành chim đậu để an táng.
Mười lăm năm , du ngoạn đến kinh thành, phát hiện trong kinh thành đang thịnh hành loại ô từ những chiếc chuông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-tro-ve/chuong-20.html.]
Chọn một chiếc màu lam, xoay xoay chiếc ô, vô ý va kiệu của một vị quý nhân.
Ta vội vàng xin một hồi, mới thả cho .
Vị quý nhân bước xuống kiệu, gọi .
Ta bung ô đầu, che dung mạo, thật là thất lễ.
vị quý nhân dường như quen với sự thất lễ, vẻ như dám đến gần , chỉ cách một nhỏ, hỏi : "Ngươi tên của ?"
Dân chúng xung quanh xì xào bàn tán.
"Thừa tướng hôm nay giữ gìn phong độ thế , tên của ngài ai mà chẳng ."
"Biết cô nương là một đoạn tình duyên thoáng qua của Thừa tướng thì . Ngay cả công chúa cũng đang chờ gả cho Thừa tướng đấy."
"..."
Ta lắc đầu.
Vị quý nhân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới : "Ngươi ."
"...Lão tổ tông."
Là tiếng ai đang lẩm bẩm tự ?
Ta xoay , ngoảnh đầu nữa.
Cùng với chiếc ô chuông, ngâm nga khúc ca d.a.o mới: Leng keng leng keng, trăm năm vang vọng. Xuân xuân , mỗi một kết thúc. Cô đơn cô đơn , đàn tranh, đàn sắt mất tri âm tri kỷ.
(Hết)