Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:04:33
Cả người Tống Tri Hòa như bị đóng đinh tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Tại sao Mạnh Dục Châu lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải đã nói là sẽ để cô đi, cho cô tự do rồi sao?
Tống Tri Hòa nghĩ như vậy, và cũng hỏi thành tiếng: “Sao chú lại ở đây?”
Mạnh Dục Châu tham lam ngắm nhìn cô gái trước mặt. Rời xa anh, có lẽ cô thật sự sống tốt hơn trước kia, gương mặt đầy đặn hơn, sắc mặt hồng hào, càng khiến người ta say đắm không rời mắt.
Trút bỏ vẻ ngây thơ non nớt, khí chất của cô trở nên điềm đạm hơn, nhưng vẫn giữ được nét yêu kiều của một thiếu nữ.
Chỉ là, khi nhìn thấy anh, trong mắt cô không có chút vui mừng nào, chỉ có sợ hãi và đề phòng.
Dù đã chấp nhận sự thật này, nhưng Mạnh Dục Châu vẫn không khỏi đau lòng.
Anh không biết có nên nói ra không, rằng suốt thời gian qua, anh rất nhớ cô.
Anh cũng thừa nhận, bản thân không nên cực đoan như vậy, nhưng nỗi nhớ cuồng si, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh đã đập lên dữ dội, cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồ/ng ng/ực khiến anh như được sống lại lần nữa.
“Em không phải đã biết rồi sao, tôi đến tìm em.” Mạnh Dục Châu bình tĩnh nói.
Chỉ có anh biết, anh đang cố gắng hết sức chịu đựng, kiềm chế nỗi nhớ và d*c v/ọng điên cuồng của bản thân.
Anh muốn hôn cô, muốn ôm cô. Không thể làm vậy, sẽ dọa cô sợ mất.
“Không phải chú đã nói, sẽ để tôi đi sao?”
Tống Tri Hòa có chút suy sụp. Sự xuất hiện của anh khiến cô cảm thấy cuộc sống bình lặng của mình đột nhiên trật bánh, cô có cảm giác sợ hãi như không biết đoàn tàu sẽ lao về phương nào.
“Tri Tri, tôi từng nói sẽ để em đi, nhưng không có nói là không đến tìm em.”
Người đàn ông thản nhiên nói, bắt được kẽ hở trong lời nói.
“Vậy chú đến đây làm gì, chỉ để gặp tôi một lần thôi sao?” Tống Tri Hòa cảm thấy hốc mắt mình hơi ươn ướt.
“Đến đón em đi.”
“Không, tôi sẽ không đồng ý.” Tống Tri Hòa dụi mắt, kiên định nhìn anh.
Chỉ cần cô không đi, anh cũng không thể nào cưỡng ép trói cô đi được.
“Không, em sẽ đồng ý.” Mạnh Dục Châu nhìn cô, gần như từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt anh chưa từng rời đi.
Chóp mũi và hốc mắt cô hơi đỏ, trông có vẻ yếu đuối. Mạnh Dục Châu thoáng đau lòng, nhưng lại cảm thấy đáng yêu.
Anh ngừng một lát rồi nói nốt vế sau: “Nếu em muốn gặp lại ba mình.” Tống Tri Hòa sững sờ.
“Tôi không nói điêu đâu, Tri Tri, ba em còn sống, tôi có thể để em gặp ông ấy.” Lời anh nói tràn đầy ma lực, khiến người ta không thể không sa vào.
Tống Tri Hòa như con cá trong sông, còn Mạnh Dục Châu là người thả câu.
Anh thả xuống một miếng mồi, lặng lẽ chờ cô cắn câu. Sức hấp dẫn quá lớn, cô đã mắc câu.
Một giờ sau, Tống Tri Hòa ngồi vào trong xe. Phía trước Hàn Minh phụ trách lái xe, Mạnh Dục Châu cũng ngồi ở ghế sau.
Cảm nhận được hơi thở nam tính bên cạnh tiến lại gần, Tống Tri Hòa lặng lẽ nhích vào trong.
Mạnh Dục Châu dĩ nhiên nhận ra, nhưng không nói gì.
Thời gian quay lại một tiếng trước, cuộc đối thoại của hai người bị bà ngoại cắt ngang. Tống Tri Hòa giới thiệu Mạnh Dục Châu là bạn của ba, nói dối là có việc cần đến Bắc Thành một chuyến, thời gian trở về chưa định.
Tuy Bà ngoại chưa từng gặp Mạnh Dục Châu, nhưng biết có một người như vậy, cũng biết khi con gái và con rể xảy ra chuyện, anh đã giúp đỡ rất nhiều.
Bà đã lớn tuổi, biết nhiều chuyện cần phải buông tay.
Sợ Tống Tri Hòa một thời gian ngắn nữa cũng chưa về, nên bà gói ghém chút đặc sản quê cho cô mang đi.
Đặc sản nhà làm, mẫu mã không được đẹp mắt lắm, nhưng được cái hương vị thơm ngon, lại sạch sẽ an toàn. Tống Tri Hòa một mực từ chối, nhưng bà ngoại nhất quyết bắt cô nhận.
Mạnh Dục Châu mỉm cười nhận lấy, rồi lấy từ trong xe ra mấy món thực phẩm chức năng dành cho người già đã chuẩn bị sẵn đưa cho bà. Tống Tri Hòa liếc nhìn Mạnh Dục Châu, thầm nghĩ người này thật biết tính toán.
Cốp xe vốn trống rỗng giờ đã được lấp đầy bằng thịt khô, bột khoai lang, dầu trẩu, dầu hạt cải và đường đỏ các loại.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe lùi dần về phía sau, Tống Tri Hòa lưu luyến ngoái nhìn, về nhà chưa được bao lâu, còn chưa kịp ở bên bà ngoại nhiều.
Mạnh Dục Châu dường như nhìn thấu tâm tư của cô, nói: “Đợi mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ cùng em về thăm bà.”
Tống Tri Hòa không biết trả lời thế nào, dứt khoát không nói gì.
Mạnh Dục Châu biết trong lòng cô đang rất rối bời, nên cũng không thấy có gì lạ. Anh chợt nhớ ra đã lâu rồi cô không gọi anh là “chú út” nữa,
nhưng nghĩ kỹ lại thì cách xưng hô này quả thực cũng không ổn, sai vai vế.
Những tòa nhà trước mắt dần trở nên xa lạ, Tống Tri Hòa cảm thấy hơi mông lung, bèn hỏi câu mà lúc nãy chưa kịp hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Luân Đôn.” Mạnh Dục Châu đáp.
“Ba tôi… ông ấy…” Tống Tri Hòa ngập ngừng một chút, “Ông ấy có khỏe không?”
“Hiện tại tất cả dấu hiệu sinh tồn đều rất bình thường.” Mạnh Dục Châu nói, “Ba em chỉ hơi suy yếu một chút, có bác sĩ chuyên môn kiểm tra tình trạng sức khỏe cho ông ấy mỗi ngày.”
Xe đột nhiên đi vào đường hầm, xung quanh trở nên tối sầm lại, như bị một lớp vải đen che phủ.
Tài xế bật đèn pha, trong ánh sáng chập chờn, gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông lúc sáng lúc tối, đôi mắt lóe lên một tia nhìn không rõ, anh chăm chú nhìn cô: “Tri Tri, tôi biết bây giờ em có rất nhiều thắc mắc, đợi đến khi gặp ba em, tôi sẽ giải đáp từng điều một cho em.”
Tống Tri Hòa nhìn vào đôi mắt đen của anh, trong lòng có chút do dự và giằng xé. Bỗng nhiên, xe ra khỏi đường hầm, trước mắt bừng sáng.
Gương mặt người đàn ông hoàn toàn lộ rõ trong tầm mắt, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá anh như vậy.
Xa cách nửa năm, anh vẫn tuấn tú phi phàm như vậy, dung mạo không hề thay đổi, chỉ có điều khí chất lại càng thêm nội liễm trầm tĩnh. Còn nữa, dường như anh gầy đi một chút, sắc mặt trông không tốt như trước, còn mang theo vẻ mệt mỏi.
Cô gật đầu, khẽ nói: “Được.”
Một lọn tóc theo cử động của cô rơi xuống, Tống Tri Hòa định đưa tay vén lên, lại bị một bàn tay to hơn, ấm áp hơn nhanh hơn một bước.
Mạnh Dục Châu cảm nhận được sự mềm mại, mát lạnh của lọn tóc trong lòng bàn tay, anh dừng một chút, dùng ngón tay gom lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng lòng bàn tay vê nhẹ một chút, sau đó mới thong thả vén lọn tóc ra sau tai cô.
Khi làm động tác này, anh không tránh khỏi chạm vào má Tống Tri Hòa.
Tống Tri Hòa chỉ cảm thấy một hơi ấm chạm nhẹ lên má, là đầu ngón tay của người đàn ông, không mềm mại, ngược lại có chút thô ráp.
Chỉ dừng lại một thoáng, ngón tay rất nhanh rời đi.
Đợi đến khi Tống Tri Hòa kịp phản ứng, Mạnh Dục Châu đã thu tay về.
Động tác của anh vô cùng kiềm chế, tựa như chỉ là thuận tay làm, xong việc liền dời tay đi ngay.
Thấy vẻ mặt anh không có chút thay đổi nào, mặt Tống Tri Hòa hơi nóng lên. Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều, nhưng, bọn họ đã từng làm những chuyện còn thân mật hơn thế này nhiều.
Khi Mạnh Dục Châu hôn cô, cũng sẽ vu/ốt v/e vành tai cô, hoặc là m/ơn trớ/n tóc cô.
Ở nơi Tống Tri Hòa không nhìn thấy, ngón cái và ngón trỏ của Mạnh Dục Châu khẽ xoa vào nhau, dư vị cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay
vẫn còn đó. Khi anh nắm lấy lọn tóc ấy,tựa như ngửi thấy được một mùi hương thanh nhẹ thoang thoảng.
Anh muốn làm nhiều hơn thế, nhưng lý trí mách bảo anh không thể.
Anh quay đầu đi, nhìn mái tóc óng vàng dưới nắng cùng gương mặt tựa ngọc của Tống Tri Hòa, khẽ thở dài một hơi.
Như là lời thì thầm, thổ lộ nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm của anh: “Tri Tri, tôi rất nhớ em.”
------oOo------