Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:04:43
Cái gọi là bệnh đến như núi đổ, những chuyển biến tốt đẹp trong dự đoán đã không đến như hẹn.
Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ cơ thể vốn đã hạ xuống của Mạnh Dục Châu lại tăng vọt trở lại.
Lúc Tống Tri Hòa đến thăm anh, phát hiện gương mặt anh ửng hồng, nhiệt độ nóng rẫy, đầu óc choáng váng, nặng trịch. Bác sĩ lại dùng thuốc một lần nữa, nhưng không bao lâu, nhiệt độ vừa hạ xuống lại tăng trở lại, liên tiếp hai ngày đều như vậy.
Thời điểm Mạnh Dục Châu tỉnh táo rất ít, lúc tỉnh lại thường vì sốt cao mà rơi vào hôn mê, hai ngày nay, anh chỉ ăn được một chút cháo loãng. Bác sĩ cho rằng đó là do nhiễm trùng vết thương gây ra, lại thêm sức đề kháng của Mạnh Dục Châu yếu, không dám dùng thuốc liều quá mạnh.
Tối hôm sau, nhiệt độ cơ thể Mạnh Dục Châu tăng vọt lên 39 độ, hôn mê bất tỉnh. Tống Tri Hòa hoàn toàn luống cuống. Nếu cơn sốt cao này không hạ, Mạnh Dục Châu rất có thể sẽ bị biến chứng thành viêm phổi.
Đêm nay, phải cố gắng hết sức để hạ nhiệt độ cơ thể anh xuống. Tống Tri Hòa tìm chậu nước và khăn mặt, giúp anh hạ nhiệt vật lý.
Mạnh Dục Châu không có dấu hiệu tỉnh lại, mày hơi nhíu lại, dường như rất khó chịu. Cô cởi cúc áo anh ra, dù cách một lớp vải mỏng, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực.
Tống Tri Hòa dùng khăn ướt từng chút từng chút lau người cho anh, động tác của cô rất cẩn thận, cố gắng không làm ảnh hưởng đến vết thương.
Lúc y tá thay thuốc, cô từng nhìn gần vết thương, lần trước chỉ là nhìn thoáng qua từ xa, đến khi nhìn gần mới phát hiện vết thương trông rất dữ tợn, sưng đỏ, da tróc thịt bong, nhìn thôi cũng thấy đau.
Tống Tri Hòa chớp chớp mắt, lau mặt cho anh, cô phát hiện gương mặt Mạnh Dục Châu gầy đi trông thấy, râu đã mọc ra do mấy ngày không cạo.
Ngày thường, Mạnh Dục Châu luôn tự chăm chút bản thân rất tươm tất, trên người anh không tìm ra một chút lôi thôi nào.
Vậy mà bây giờ, gương mặt tiều tụy, thảm hại của anh hiện rõ mồn một trước mắt, khiến hốc mắt Tống Tri Hòa đỏ hoe.
Cô kìm nén nước mắt, tiếp tục động tác trên tay. Cứ cách nửa tiếng, cô lại lau người cho anh một lần.
Trời dần tối, Hàn Minh giải quyết xong công việc vội vàng chạy tới. Mấy ngày nay, những việc Mạnh Dục Châu không thể xử lý đều do Hàn Minh gánh vác. Hàn Minh vừa vào cửa liền nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh, hoàn toàn khác với một Mạnh Dục Châu hô mưa gọi gió thường ngày.
Mà Tống Tri Hòa ngồi trên ghế sô pha, như một đóa hoa sắp tàn úa, ánh mắt hướng về phía Mạnh Dục Châu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Cô Tống, cô về nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi tới chăm sóc anh ấy.” Hàn Minh lên tiếng.
“Không cần đâu.” Tống Tri Hòa lắc đầu, “Tôi không yên tâm, muốn ở đây với anh ấy.”
Hàn Minh khuyên không được, dừng lại một lát rồi rời đi, phòng bệnh lại trở về một mảnh yên tĩnh.
Tống Tri Hòa lại cảm thấy sự tĩnh lặng như vậy quá mức đáng sợ, suốt một ngày, Mạnh Dục Châu đều ở trong trạng thái hôn mê.
Anh rõ ràng đã hứa với cô, rất nhanh sẽ khỏe lại. Điện thoại đột nhiên rung lên một chút, Tống Tri Hòa đi theo hướng phát ra âm thanh, mới phát hiện đó là điện thoại của Mạnh Dục Châu, đặt ngay trên tủ đầu giường.
Màn hình rất nhanh đã tắt. Tống Tri Hòa đi tới, bật sáng màn hình, đang muốn nhìn rõ nội dung thì ánh mắt bị hình nền thu hút.
Điện thoại của Mạnh Dục Châu màu đen, không dùng ốp lưng, giao diện điện thoại cũng rất đơn giản, gần như không tải thêm ứng dụng gì mới, có thể thấy ngày thường anh rất ít giải trí. Thế nhưng, màn hình chờ điện thoại lại là một bức ảnh của một cô gái.
Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi đồng phục và váy dài của trường, dưới nền trời xanh mây trắng, bãi cỏ rợp bóng cây, cười rất rạng rỡ, vừa thanh xuân lại vừa xinh đẹp.
Tống Tri Hòa đã từng thấy bức ảnh này, đó là bức ảnh Hạ Ninh chụp cho cô hồi lớp 12, cô đã đăng lên trang cá nhân của mình.
Tống Tri Hòa nhớ rõ ràng, Mạnh Dục Châu không dùng mạng xã hội chia sẻ khoảnh khắc, tự nhiên không thể biết sự tồn tại của bức ảnh này.
Không biết từ khi nào,anh đã mở tài khoản mạng xã hội, lặng lẽ lưu lại bức ảnh này, sau đó đặt làm màn hình chờ. Dù đã qua lâu như vậy, anh cũng không hề thay đổi.
Cảm xúc mãnh liệt như triều cường vỡ đê, gần như muốn nhấn chìm Tống Tri Hòa, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được, lăn dài xuống má.
Thừa nhận đi, Tống Tri Hòa, mày thích anh ấy.
Nếu không thích anh ấy, tại sao nhìn thấy anh ấy đứng cùng người phụ nữ khác lại ghen chứ.
Tại sao rất nhiều lần nhìn thấy anh ấy tim lại đập nhanh hơn chứ, tại sao ở Nam Thành vẫn sẽ thường xuyên nghĩ đến anh ấy chứ?
Tống Tri Hòa cố nén tiếng nấc nghẹn ngào, từng câu từng chữ, giọng nói run rẩy: “Chú út, em đồng ý với anh, anh tỉnh lại được không?”
Tống Tri Hòa không muốn tranh cãi nhiều nữa, cô chỉ muốn Mạnh Dục Châu tỉnh lại.
Những chuyện đã qua, nên như nước chảy về đông, còn cô, nên nhìn về phía trước.
Trong khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê, Mạnh Dục Châu cảm nhận được hơi ấm trên cổ tay, anh mở mắt, đập vào mắt là gương mặt say ngủ của
cô gái.
Dù đang trong mơ, tay cô vẫn nắm chặt lấy cổ tay anh. Khóe môi Mạnh Dục Châu khẽ nhếch lên.
Hai ngày nay đầu óc anh mê man, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Có lúc như đang mơ, có lúc ý thức lại tỉnh táo lạ thường, chỉ là không thể mở mắt ra.
Sáng nay tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể đã rút đi không ít, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Tống Tri Hòa gục đầu bên mép giường, ngủ rất yên bình. Tư thế này thật ra không thoải mái lắm, nếu không phải trong phòng bật điều hòa, chỉ sợ cô đã sớm bị cảm lạnh.
Mạnh Dục Châu ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng bế cô lên, đặt ngay ngắn lên giường, rồi đắp chăn cho cô.
Tống Tri Hòa dường như ngủ quá say, động tĩnh như vậy mà vẫn chưa tỉnh.
Gương mặt cô gái ửng hồng, dưới mí mắt có một quầng thâm nhàn nhạt. Mạnh Dục Châu hôn nhẹ lên trán cô, rồi nằm xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô chăm chú.
Khi Tống Tri Hòa tỉnh lại, cảm giác trên mặt hơi ngưa ngứa, như có con gì đó đang bò.
Tối qua cô quá mệt mỏi, đến hai ba giờ sáng không chịu nổi cơn buồn ngủ mới thiếp đi.
Cô đưa tay bắt con gì đó trên mặt, lại nắm phải một ngón tay ấm áp, đột nhiên tỉnh hẳn.
Tống Tri Hòa mở to mắt, trước mặt là một gương mặt phóng đại, sống mũi cao thẳng, bên má có một nốt ruồi nhỏ màu đen, như một nét chấm phá hoàn hảo trên bức tranh thủy mặc, cặp đồng tử đen thẳm ấy đang nhìn cô.
Ngón trỏ của Mạnh Dục Châu đang bị cô nắm trong tay.
“Chú út, anh tỉnh rồi.” Trong mắt Tống Tri Hòa ánh lên niềm vui, cô đột ngột ngồi dậy.
“Ừm,” Mạnh Dục Châu gật đầu, “Tối qua em không nghỉ ngơi tốt, ngủ thêm một lát nữa đi?”
Tống Tri Hòa lắc đầu, “Anh còn thấy không khỏe ở đâu không?”
Vừa dứt lời, cô nhoài người tới gần, đưa tay sờ trán Mạnh Dục Châu, ấm ấm mát mát, chắc là không sốt nữa.
Cô quay đầu lại, định nói chuyện với Mạnh Dục Châu, lại vì hai người ở quá gần, gương mặt vô tình cọ vào khóe môi người đàn ông.
Thân mình Tống Tri Hòa cứng đờ, lúc này mới chú ý tới tư thế của hai người quá mức ám muội, cô lùi về sau mấy bước, gương mặt vừa bị chạm phải nóng bừng lên.
Mạnh Dục Châu nhìn má cô lan đến vành tai một mảng hồng, trong mắt ánh lên ý cười: “Tri Tri, chuyện hôm qua em hứa với anh, anh đều nghe thấy cả rồi.”
Trên mặt Tống Tri Hòa thoáng vẻ kinh ngạc, anh rõ ràng hôn mê, vậy mà vẫn còn nghe được, vốn còn định lấp liế/m cho qua được cơ.
“Không được đổi ý.” Mạnh Dục Châu thấp giọng nói, như là cảnh cáo. “Biết rồi.” Tống Tri Hòa vân vê ngón tay, lí nhí đáp.
“Có thể hôn không?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, hơi thở ấm áp lùa vào vành tai, như những gợn sóng lăn tăn lan ra, khiến vành tai và cả sau lưng cô nổi lên một trận tê dại ngứa ngáy.
Thân mình Tống Tri Hòa run lên một chút, vừa định mở miệng. Giây tiếp theo, tiếng gõ cửa vang lên.
------oOo------