Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:05:04

Tần Viện đi rồi, Mạnh Dục Châu ăn một viên kẹo bạc hà cho tỉnh táo, cảm giác mát lạnh lan tỏa trong khoang miệng, giúp xoa dịu cơn đau đầu âm ỉ.

 

Sau khi hoàn thành công việc, việc nhìn màn hình quá lâu khiến mắt anh cay xè, dù có đeo kính cũng không đỡ hơn là mấy.

 

Anh tắt máy tính, ăn vài miếng trái cây.

 

Ngồi tĩnh lặng một lát, anh mở cửa sổ, phóng tầm mắt ra khung cảnh xa xa.

 

Tuyết đã tan hết, những cánh đồng xa xa lại hiện lên màu xanh non đầy sức sống. Bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, mây trắng tinh khôi, tiết đông giá lạnh trong trẻo cũng ánh lên vẻ rạo rực của mùa xuân.

 

Điện thoại “ong” lên một tiếng, có tin nhắn mới.

 

Mạnh Dục Châu tiện tay cầm điện thoại lên, nhìn nội dung trên màn hình, nét mặt giãn ra không ít, khóe miệng cong lên một nụ cười.

 

Người gửi: Tri Hòa.

 

Nội dung: Đến phòng em một chuyến, có việc cần bàn.

 

Giọng điệu trong tin nhắn nghiêm túc như thể đặc vụ đang hẹn gặp mật.

 

Lúc này Tống Tri Hòa đang ở trong phòng, với thái độ nghiêm túc chưa từng có, cô cẩn thận đọc lại những gì đã ghi trong bản nháp một lần nữa, đảm bảo nội dung đầy đủ, không thiếu sót rồi mới lưu lại và thoát ra.

 

Có tiếng gõ cửa, Tống Tri Hòa nghiêm mặt như sắp ra trận, mở cửa.

 

Đợi Mạnh Dục Châu vào trong, Tống Tri Hòa còn ngó nghiêng ra ngoài, đảm bảo không có ai qua lại rồi mới đóng cửa.

 

Lúc này Mạnh Dục Châu có chút khác lạ, trên mũi anh đeo một cặp kính, làm dịu đi những đường nét sắc sảo, khiến cả người trông càng thêm nho nhã, lịch thiệp.

 

Vẻ mặt ngô nghê của cô khiến Mạnh Dục Châu bất giác bật cười, anh nén lại rung động trong cổ họng: “Có chuyện gì tìm anh vậy?”

 

Tống Tri Hòa hắng giọng, nói: “Chú út, vì sự phát triển tốt đẹp của mối quan hệ chúng ta, em cần phải có một cuộc nói chuyện rõ ràng.”

 

Vừa dứt lời, Mạnh Dục Châu đã nhoài người tới gần, dịu dàng hỏi: “Vậy, hiện tại chúng ta là mối quan hệ gì?”

 

Tống Tri Hòa chớp chớp mắt, mặt hơi ửng đỏ: “Bạn trai bạn gái.”

 

Nghe được câu trả lời này, khóe miệng Mạnh Dục Châu cong lên rõ rệt, ngũ quan vốn lạnh lùng trở nên mềm mại, ánh mắt ngập tràn hơi ấm, tựa như hoa đào tháng ba vừa chớm nở.

 

Tống Tri Hòa có chút ngẩn ngơ.

 

“Vậy thì, anh có thể thực hiện nghĩa vụ của bạn trai được chưa?” Mạnh Dục Châu đặt câu hỏi, ánh mắt ôn hòa mà sâu lắng, ẩn chứa những tia sáng lấp lánh.

 

Cô hiểu ánh mắt anh, anh muốn hôn cô.

 

“Khoan đã.” Tống Tri Hòa hoàn hồn, “Em vẫn chưa nói xong. Tuy chúng ta là bạn trai bạn gái, nhưng xét nhiều yếu tố, em muốn cùng anh thỏa thuận ba điều.”

 

“Ồ?” Mạnh Dục Châu tỏ ra hứng thú, ngồi sang một bên nói: “Em nói đi.”

 

Tống Tri Hòa mở ghi chú trong điện thoại, liếc nhìn rồi nói: “Điều thứ nhất, em hy vọng chúng ta có thể tạm thời giữ bí mật mối quan hệ này.”

 

“Khoan,” Mạnh Dục Châu thản nhiên nói, “Đã có người biết rồi.”

 

“Ai ạ?” Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô hỏi dồn. “Mẹ anh.”

“Vậy thì còn đỡ,” Tống Tri Hòa thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thật ra những người khác không sao cả, chủ yếu là đừng để ba em biết. Ba em dù sao cũng mới tỉnh lại chưa lâu, còn đang trong thời gian hồi phục, em sợ ông bị sốc. Đợi khi nào sức khỏe ông tốt hơn, em sẽ tự mình nói với ông.”

 

Một khi cô đã thừa nhận mối quan hệ này, thì không có gì phải giấu giếm, cũng nguyện ý dùng hết khả năng của mình để vun đắp tình cảm này.

 

“Điều này được.” Mạnh Dục Châu đáp.

 

“Điều thứ hai, anh không được động tay động chân với em ở nơi công cộng.” Tống Tri Hòa nói.

 

Bữa cơm hôm nay khiến cô ăn mà vẫn còn sợ hãi.

 

“Ở đây có được tính là nơi công cộng không?” Mạnh Dục Châu nhìn quanh.

 

“Không tính.” Tống Tri Hòa đáp không chút do dự. Đây là phòng ngủ của cô, là không gian riêng tư của cô.

Ngay giây tiếp theo, người Tống Tri Hòa nhẹ bẫng, đến khi cô kịp phản ứng thì đã ngồi trên đùi Mạnh Dục Châu. Dù cách mấy lớp vải, cô vẫn có thể cảm nhận được thân hình rắn rỏi, cường tráng của anh.

 

Mạnh Dục Châu hôn lên má cô một cái, giọng trầm xuống: “Nói tiếp đi em.”

 

Tống Tri Hòa coi như đã hiểu, người này đúng là học đi đôi với hành, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ tìm ra kẽ hở trong các điều khoản của cô.

 

Cô hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Điều cuối cùng, anh phải tôn trọng ý muốn của em, không được ép buộc em làm những điều em không muốn.”

 

“Kể cả việc anh hôn em sao? Nếu ngoài miệng em từ chối, nhưng thật ra trong lòng lại rất muốn thì phải làm sao đây?” Tay Mạnh Dục Châu luồn qua vạt áo cô, nhẹ nhàng vu/ốt v/e eo cô, khẽ giọng nói: “Tri Hòa, tình huống này chỉ có thể coi là chút hương vị tình yêu giữa hai người thôi.”

 

Cảm giác tê dại từ sau eo Tống Tri Hòa lan ra toàn thân, sống lưng cô cứng đờ.

 

“Cái này… tình huống này… ngoại trừ.” Tống Tri Hòa nói năng đứt quãng, “Nếu em đã từ chối rõ ràng… anh không được ép buộc em.”

 

“Được.” Mạnh Dục Châu đáp.

 

Nói xong tất cả các điều khoản, Tống Tri Hòa cảm thấy như cả một thế kỷ vừa trôi qua.

 

Xem như cô đã hiểu, người này không hề thành thật, lúc nào cũng muốn động tay động chân với cô.

 

Nhân lúc Mạnh Dục Châu không để ý, cô tụt xuống khỏi đùi anh, đi về phía cửa: “Nếu đã nói xong rồi, anh có thể đi được rồi.”

 

Tống Tri Hòa vừa định mở cửa, Mạnh Dục Châu đã vòng tay qua eo cô, ép cả người cô vào cánh cửa: “Nếu chuyện đã nói xong, có phải nên thực hiện nghĩa vụ của bạn gái không nhỉ?”

 

Đôi mắt sau cặp kính kia rất sâu, quyến rũ một cách khó tả. “Tri Tri, giúp anh tháo kính ra.”

Ngón tay Tống Tri Hòa chạm vào gọng kính lạnh lẽo, cô tháo kính xuống. Đôi mắt ẩn sau cặp kính kia đã thay đổi, trở nên nguy hiểm hơn, và cũng đầy tính xâm chiếm hơn.

 

“Ngoan lắm.” Mạnh Dục Châu hôn lên trán cô một cái, coi như khen thưởng.

 

Mạnh Dục Châu cúi xuống, ngón tay nâng niu gương mặt cô, đầu từ từ hạ thấp, cuối cùng hôn lên môi cô.

 

Nụ hôn này có hương vị rất khác lạ, vị kẹo bạc hà mát lạnh quyện với vị trái cây ngọt ngào, tươi mát dễ chịu.

 

Tống Tri Hòa cảm thấy khoang miệng cô ngập tràn hương vị này. Mạnh Dục Châu một tay ôm eo cô, tay kia nhẹ nhàng vu/ốt v/e cổ tay cô.

Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, từ nhẹ nhàng ban đầu biến thành cuồng phong mưa rào, mú/t lấy môi lưỡi Tống Tri Hòa đến phát đau, khiến linh hồn cô rung động.

 

Mạnh Dục Châu không nhắm mắt, mà vô cùng mãn nguyện nhìn chăm chú vào cô, như thể đang thưởng thức kiệt tác của chính mình.

 

Hàng mi cô gái nhỏ khép chặt, khẽ rung động như cánh bướm vỗ. Gương mặt trắng nõn ửng hồng vì kích động, thân hình xinh đẹp khẽ run rẩy.

 

Một tiếng động bất chợt phá vỡ sự nồng nàn và ngọt ngào lúc này.

 

Khoảnh khắc tiếng gõ cửa vang lên, người Tống Tri Hòa run lên một cái, ngay sau đó nghe thấy tiếng hít vào của người đàn ông.

 

“Tri Hòa, ăn cơm tối thôi cháu.” Ngoài cửa, là tiếng Tần Viện gọi. “Vâng ạ, cháu xuống ngay.” Tống Tri Hòa cao giọng đáp.

Mạnh Dục Châu không chút hoảng hốt, hài lòng nhìn phản ứng của Tống Tri Hòa: ánh mắt mơ màng, gương mặt đỏ bừng, đôi môi cũng ửng hồng, đều là do anh hôn thành như vậy.

 

“Thật đáng yêu,” anh nghĩ.

 

Tống Tri Hòa áp sát vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân Tần Viện đi xuống lầu, bờ vai cô mới thả lỏng.

 

Mạnh Dục Châu cúi người tới, chỉ vào môi mình: “Thiếu chút nữa là bị em cắn rách rồi.”

 

Tống Tri Hòa nhìn kỹ, hình như có hơi sưng lên thật, nhưng may là không bị xước da. Vừa rồi cô căng thẳng quá nên không cẩn thận cắn phải.

 

“Phải để Tri Tri hôn một cái mới khỏi được.”

 

Tống Tri Hòa lườm anh một cái: “Đáng đời!” Nhưng cơ thể lại rất thành thật mà hôn lên môi Mạnh Dục Châu: “Mau xuống ăn cơm thôi.”

Loading...