Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:05:18

Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn, Tống Tri Hòa bắt đầu ôm laptop ngồi trên sofa làm bài tập.

 

Máy tính là của Mạnh Dục Châu, mật khẩu là sinh nhật cô. Tống Tri Hòa nhập mật khẩu, đăng nhập vào.

 

Bài tập của Tống Tri Hòa là viết một bài tiểu luận liên quan đến môn học, khoảng hai ngàn chữ. Cô đã sớm xác định đề tài, hơn nữa còn tìm một ít tài liệu tham khảo, hơn một tiếng sau, Tống Tri Hòa thuận lợi hoàn thành.

 

Cô dựa người vào sofa, kiểm tra lại bài luận một lần nữa, sửa lỗi chính tả.

 

Cuối cùng, cô nhấn nút lưu, rồi gửi bài luận sang WeChat của mình.

 

Làm xong xuôi mọi việc, Tống Tri Hòa liếc nhìn điện thoại, vừa mới qua mười giờ. Cô chẳng có gì làm, bèn co chân lên sofa lướt video.

 

Khoảng mười giờ mười lăm phút, Mạnh Dục Châu trở về, gọi Tống Tri Hòa thay đồ tử tế rồi đi ăn cơm.

 

Vì muốn tiện lợi Tống Tri Hòa vẫn đang mặc đồ ngủ, cô nhanh chóng vào phòng ngủ lấy quần áo thay xong rồi bước ra.

 

Mạnh Dục Châu nắm tay cô, xuống thang máy.

 

Lần này hai người đi ăn lẩu, là một quán lẩu bơ bò gia truyền rất nổi tiếng ở địa phương. Tống Tri Hòa đã từng nghe danh và cùng bạn cùng phòng đến ăn một lần, hương vị rất tuyệt.

 

Họ gọi một nồi lẩu uyên ương, một bên là nước dùng dạ dày heo hầm gà, bên kia là nước dùng cay xé lưỡi đỏ rực.

 

Quán lẩu rất ấm cúng, vì đến sớm nên vẫn còn nhiều chỗ trống. Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cây cối xanh mướt bên ngoài. Tống Tri Hòa cởi áo khoác đặt sang một bên, rồi nhúng sách bò và ba chỉ bò cuộn vào nồi.

 

Hương vị lẩu ở quán này đúng là không chê vào đâu được, cay nồng đậm đà, ăn rất đã.

 

Có điều Mạnh Dục Châu không ăn cay được mấy, chủ yếu vẫn là ăn đồ trong phần nước dùng thanh.

 

Tống Tri Hòa đang định nhúng thêm đồ ăn thì đột nhiên nghe có người gọi tên cô.

 

Cô ngẩng đầu lên, thấy ba người bước vào từ cửa quán lẩu, chính là bạn cùng phòng của cô. Hồ Điệp và Trần Dao đang vẫy tay chào cô.

 

Đúng là trùng hợp thật, vậy mà lại đụng mặt ở cùng một quán lẩu.

 

Sau đó, cô thấy ba người họ đi tới, đầu tiên là nhìn cô một cái, rồi như tâm linh tương thông cùng nhìn về phía Mạnh Dục Châu.

 

Từ chỗ cửa ra vào, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Mạnh Dục Châu, giờ đến gần rồi, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc đến há hốc mồm.

 

Lần đầu tiên gặp mặt trong hoàn cảnh thế này, Tống Tri Hòa vẫn có chút không quen, bèn giới thiệu Mạnh Dục Châu với mọi người: “Đây là bạn trai tớ, Mạnh Dục Châu.”

 

“Ghê nha, tiến triển nhanh vậy mà không nói cho bọn này biết tiếng nào.”

 

“Cậu yêu đương lén lút từ bao giờ thế hả?” “Bạn trai cậu đẹp trai quá đi.”

Mấy cô bạn cùng phòng lộ rõ vẻ phấn khích.

 

Mạnh Dục Châu đứng dậy, dù có chuyện gì xảy ra, anh luôn toát ra vẻ điềm tĩnh vững vàng.

 

Anh nở một nụ cười ôn hòa: “Chào, có muốn ngồi xuống ăn lẩu cùng không?”

 

“Thôi thôi không cần đâu ạ.” Mấy cô bạn cùng phòng rối rít xua tay, “Để lần sau đi ạ.”

 

Đùa chứ, sao các cô nỡ lòng nào làm phiền buổi hẹn hò của bạn cùng phòng yêu dấu được.

 

“Hai người ăn đi nhé, bọn tớ cũng vào bàn đây.”

 

Bạn cùng phòng đi rồi, Tống Tri Hòa không nhịn được giải thích: “Bạn cùng phòng của em… các cậu ấy đều khá là nhiệt tình.”

 

Mạnh Dục Châu gật đầu, bình thản nhận xét một câu: “Bạn cùng phòng của em đều rất tốt.”

 

Tống Tri Hòa tưởng anh nói về nhân phẩm của các bạn cùng phòng, bèn hùa theo: “Đúng thật.” Nhưng Mạnh Dục Châu không có ý đó, từ ánh mắt của họ có thể thấy, ít nhất họ cảm thấy hai người rất xứng đôi.

 

Lúc tính tiền, Mạnh Dục Châu còn thanh toán luôn hóa đơn cho bàn của bạn cô.

 

Chuyến đi của Mạnh Dục Châu kết thúc vào hơn năm giờ chiều. Bốn giờ chiều, Tống Tri Hòa được đưa đến cổng trường.

 

Lúc Tống Tri Hòa xuống xe, Mạnh Dục Châu cũng xuống theo.

 

Người đàn ông hôn lên trán cô, dặn dò: “Nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ ngoan, anh sẽ sớm đến thăm em.”

 

Tống Tri Hòa gật đầu, đột nhiên sắp phải chia xa, lòng cô dâng lên nỗi không nỡ. Cô khẽ nói: “Chú út, anh cũng vậy nhé, mỗi ngày phải ăn cơm đúng giờ, em sẽ kiểm tra đấy.”

 

Mạnh Dục Châu xoa nhẹ tóc cô, trong mắt ánh lên ý cười: “Bên ngoài lạnh rồi, mau vào trong đi.”

 

Dường như chỉ nói đến đây, Tống Tri Hòa nhìn anh thêm một cái, rồi xoay người đi về phía cổng trường.

 

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, bước chân cô khựng lại, rồi quay đầu chạy ngược lại.

 

Mạnh Dục Châu còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một bóng người lao vào lòng mình, đâm vào ngực anh hơi nhói đau.

 

Tống Tri Hòa vùi mặt vào lòng anh một hồi lâu, mới nói: “Vậy em đi đây.”

 

———–

 

Tiễn Mạnh Dục Châu xong, Tống Tri Hòa trở về ký túc xá, không bao lâu sau, các bạn cùng phòng khác cũng lục tục về.

 

Tiếp theo, cô liền bị các bạn cùng phòng “tra khảo” nghiêm túc. Nào là quá trình hai người quen nhau, tuổi tác, chiều cao, công việc của Mạnh Dục Châu, cứ như tra hộ khẩu vậy, tỉ mỉ vô cùng.

 

Tống Tri Hòa đành phải khai báo, nhưng chỉ nói qua loa đại khái, không ngoài dự đoán khi thấy ba người kia mắt chữ A mồm chữ O.

 

“Trời ơi, đúng là tiểu thuyết ngôn tình mà, bạn trai cậu đẹp trai quá đi, lại còn trả tiền bữa ăn cho bọn mình nữa!”

 

“Chỉ riêng điểm này thôi, bọn tớ cũng toàn lực ủng hộ anh ấy.” “Nhìn còn trẻ lắm ấy, không giống người đàn ông 30 tuổi chút nào.”

Để tránh bị các bạn tra hỏi thêm, Tống Tri Hòa quyết định thu dọn sách vở, lên thư viện trốn một lát cho yên tĩnh.

 

——–

 

Thời gian diễn kịch ngày càng đến gần, Tống Tri Hòa còn nghe nói viện trưởng rất coi trọng chuyện này, địa điểm thi đấu được sắp xếp ở hội trường lớn nhất của trường, hơn nữa trường còn mời một số cựu sinh viên ưu tú và doanh nhân đến xem.

 

Tống Tri Hòa càng thêm bận tối mắt tối mũi, gần như ngày nào tắm rửa xong cũng đặt đầu xuống là ngủ.

 

Cùng lúc đó, cô nhận được một tin vui.

 

Việc trị liệu phục hồi của ba cô tiến triển rất tốt, dự kiến khoảng tháng Tư hoặc tháng Năm là có thể về. Đến lúc đó, cả nhà họ có thể đoàn tụ.

 

Buổi diễn kịch vào giữa tháng Ba, tiết trời dễ chịu, hoa đào nở rộ, xuân ý chan hòa.

 

Hôm nay Tống Tri Hòa dậy rất sớm, tuy buổi diễn vào buổi chiều, nhưng buổi sáng đã phải có mặt để trang điểm, làm tóc.

 

Chuyên viên trang điểm không nhiều, phòng hóa trang đông nghịt người, phải xếp hàng theo thứ tự các lớp. Vì không chắc khi nào mới xong, nên yêu cầu mọi người đều phải có mặt đúng giờ, tránh lãng phí thời gian.

 

Sáng hôm nay, để tránh da bị khô, Tống Tri Hòa chỉ thoa toner và sữa dưỡng, ngoài ra không bôi gì cả, để mặt mộc hoàn toàn.

 

Để kịp giờ, cô cũng chỉ mặc vội một chiếc áo hoodie và quần jean, hấp tấp chạy đi nhà ăn mua bữa sáng.

 

Thấy người vẫn còn rất đông, Tống Tri Hòa dứt khoát tìm một góc, lặng lẽ ăn hết cái bánh bao của mình. Lúc này chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho các bạn lớp bên cạnh, nhìn trang phục của họ, Tống Tri

Hòa lờ mờ đoán vở kịch họ diễn là 《Lôi Vũ》.

 

Chẳng bao lâu, các bạn trong lớp tham gia diễn kịch đều đã đến đủ, mọi người tụm lại trò chuyện. Chắc là do dậy sớm, nhiều người mắt vẫn còn díu lại vì buồn ngủ.

 

Tống Tri Hòa biết có vài bạn không kịp mua bữa sáng, nên cố ý mua thêm một ít, rất nhiệt tình chia bánh bao của mình cho các bạn.

 

Ăn sáng xong, cô nhắn một tin cho Mạnh Dục Châu.

 

Ăn sáng xong rồi, hôm nay có buổi diễn, đang đợi hóa trang. Bên kia rất nhanh trả lời: Trang điểm xong chụp cho anh xem. Tống Tri Hòa nghịch ngợm gõ bàn phím: Không đâu.

 

Kèm theo sau là một sticker mèo con kiêu kỳ.

------oOo------

Loading...