Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:05:27
Bốn giờ ba mươi phút chiều, Tống Tri Hòa đã có mặt ở dưới lầu công ty.
Xung quanh đây đều là các tòa nhà văn phòng, nhưng Hồng Mậu rất xa hoa, bao trọn cả một tòa nhà. Thời tiết hôm nay rất ấm áp, Tống Tri Hòa mặc chiếc váy liền màu trắng, khoác ngoài một chiếc áo len mỏng.
Hàn Minh rất nhanh đã xuống lầu, dẫn Tống Tri Hòa đi vào, một đường thông suốt không gặp trở ngại.
Thang máy lên thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc. Phong cách bài trí bên trong rất giống với văn phòng Hồng Mậu ở Bắc Thành, chỉ là diện tích nhỏ hơn một chút. Văn phòng trống không, cũng không thấy bóng dáng Mạnh Dục Châu đâu.
Hàn Minh nói: “Mạnh tổng đang họp, dự kiến mười phút nữa sẽ xong.”
Tống Tri Hòa gật đầu: “Không sao đâu, tôi ở đây đợi là được rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
Hàn Minh quả thật có việc bận, ra khỏi văn phòng dặn dò thư ký vài câu rồi rời đi. Anh không quên nhắn cho lễ tân: “Lần sau thấy cô Tống vừa vào, cứ trực tiếp cho qua.”
Lễ tân hơi tò mò: “Cô Tống kia trẻ quá, là người thân của Mạnh tổng ạ?”
Hàn Minh thầm nghĩ: Đâu chỉ có thế, đó là bà chủ tương lai của các người đấy.
Nhưng tất nhiên anh không trả lời như vậy, mà chỉ úp mở: “Bí mật.”
——
Tống Tri Hòa chỉ vừa nhìn quanh văn phòng một vòng thì đã có thư ký bưng nước ép và đĩa trái cây tới.
Rất quen mắt, là thư ký Trần cô từng gặp trước đây.
Mắt Tống Tri Hòa sáng lên: “Chị Trần, sao chị lại ở đây?”
Thư ký Trần đặt nước ép và trái cây xuống, mỉm cười: “Chào cô Tống, quê tôi ở Nam Thành, nên tôi đã xin chuyển công tác về đây.”
Thì ra là vậy.
Tống Tri Hòa cười rộ lên: “Trùng hợp thật, em cũng là người Nam Thành, hiện đang học đại học ở đây.” trong lòng thư ký Trần đã hiểu, thảo nào Mạnh tổng lại muốn chuyển công ty đến Nam Thành.
Hai người trò chuyện vài câu, Tống Tri Hòa sợ làm phiền công việc của thư ký Trần nên bảo chị ấy đi làm việc.
Tống Tri Hòa cảm thấy hơi buồn chán, uống một chút nước ép rồi xem giờ, đã qua mười phút, xem ra cuộc họp kéo dài hơn dự kiến.
Ánh mắt cô dừng lại trên bàn làm việc của Mạnh Dục Châu, rồi lại gần xem xét.
Trên bàn là một chồng tài liệu, một chiếc máy tính, một cốc nước. Điều khiến cô chú ý là, ở một nơi trông có vẻ vô cùng nghiêm túc thế này, cô lại bắt gặp một khung cảnh hết sức đời thường.
Bên phải bàn làm việc đặt một tấm ảnh, là ảnh của Tống Tri Hòa.
Đó là một đêm giao thừa, trong ảnh Tống Tri Hòa mặc chiếc áo len màu đỏ, trong lòng còn ôm Phúc Bảo, mắt cười cong cong, nụ cười rất ngọt ngào.
Tống Tri Hòa ngồi vào ghế ông chủ, thử cảm nhận một chút cảm giác làm sếp chỉ đạo giang sơn của Mạnh Dục Châu, quả thật rất đã.
Cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông mặc tây trang giày da bước vào, thấy Tống Tri Hòa đang ngồi ở vị trí của mình thì rõ ràng sững lại một chút, rồi ngay sau đó bật cười: “Sao em đến mà không báo cho anh một tiếng?”
Vài bước chân, Mạnh Dục Châu đã đến bên cạnh cô.
Tống Tri Hòa đang ngồi, phải cố gắng ngẩng đầu lên mới thấy rõ mặt anh, cô dứt khoát đứng dậy.
“Đương nhiên là không thể nói cho anh biết rồi, em đến để trả thù anh”
Đối diện với ánh mắt rõ ràng nghi hoặc của người đàn ông, Tống Tri Hòa vén cổ áo mình lên. Mạnh Dục Châu nhanh chóng nhìn thấy vết đỏ mờ ám trên cổ cô, là dấu vết anh không kiềm chế được mà để lại hôm đó.
Thật ra động tác của anh rất nhẹ, có lẽ vì da cô gái vừa trắng lại vừa mềm mịn, nên qua hai ngày rồi mà vẫn chưa tan hết.
“Là lỗi của anh.” Anh dứt khoát ngồi xuống, cười nói, “Em định trả thù anh thế nào đây?”
Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi.
Chỉ trong nháy mắt, cổ Mạnh Dục Châu truyền đến cơn đau nhói khe khẽ, anh không khỏi khẽ rên lên một tiếng.
Khi anh ngước mắt lên, cô gái đã rụt người lại.
Anh bất giác nhớ lại cảm giác vừa rồi. Lúc Tống Tri Hòa cắn anh, cô đã cố ý dùng lực rất nhẹ, thực ra không đau lắm. Hàm răng sắc nhọn khẽ cọ xát trên da thịt, ngoài chút đau đớn khi răng chạm vào da, lại còn có một cảm giác sung sướng khó tả.
Mạnh Dục Châu lấy điện thoại ra, mở camera soi thử, thực ra không chảy máu, chỉ hơi ửng đỏ một chút.
Có điều, dấu vết này e là phải vài ngày nữa mới hết.
Chỗ bị cắn cũng rất mờ ám, vừa vặn ngay sát cổ áo sơ mi của anh, sẽ ẩn hiện theo từng cử động.
Mạnh Dục Châu ôm cô gái ngồi lên đùi mình, cằm tựa vào vai cô, thủ thỉ nói nhỏ: “Được rồi, hết giận chưa nào!”
Tống Tri Hòa vốn cũng chỉ đùa nghịch một chút, đương nhiên không hề thật sự tức giận. Ngược lại, phản ứng vừa rồi của anh có chút dọa cô, cô cẩn thận xem xét vết cắn của anh: “Có đau lắm không anh?”
“Không đau.” Mạnh Dục Châu hôn lên môi cô, “Ở lại làm việc cùng anh một lát.”
Công việc hôm nay của anh thực ra không nhiều lắm, vốn định giải quyết xong sẽ đi tìm Tống Tri Hòa, không ngờ cô lại đến trước.
Tống Tri Hòa lúc này mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi anh, cô cựa quậy muốn xuống, nhưng eo đã bị cánh tay anh giữ chặt.
“Cứ ngồi yên ở đây đi,” Mạnh Dục Châu nói, “Yên tâm, sẽ không có ai vào đâu.”
Tống Tri Hòa có chút buông xuôi, thôi kệ, anh làm sếp còn không biết ngại, thì cô còn nói gì được nữa?
Mạnh Dục Châu cầm một chồng tài liệu dày bắt đầu ký tên, Tống Tri Hòa chỉ liếc qua đã thấy hơi hoa mắt. Có điều, chữ anh ký bằng bút máy thật sự rất đẹp.
Nét chữ của Mạnh Dục Châu rất có lực, phóng khoáng, giống như con người anh, tác phong sấm rền gió cuốn, nhưng kiểu chữ lại không đến nỗi khiến người ta hoàn toàn không đọc được.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, anh sắp xếp tài liệu xong.
Anh vào phòng nghỉ, chỉnh lại cổ áo một chút, rồi nắm tay Tống Tri Hòa: “Lát nữa em muốn ăn gì?”
Tống Tri Hòa nghĩ một lát rồi nói: “Lẩu ạ.”
Cô đến ghế sô pha lấy túi xách, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lấy một chiếc hộp từ bên trong ra: “Quà cho anh.”
Mạnh Dục Châu mỉm cười mở chiếc hộp quà màu đen, nhìn kỹ, bên trong là những chiếc cà vạt đủ màu sắc, được xếp ngay ngắn, đều là kiểu dáng tương đối đơn giản, nghiêm túc, không quá sặc sỡ.
“Cảm ơn Tri Tri.” Mạnh Dục Châu hôn lên má cô.
Có điều, mấy chiếc cà vạt này e là phải vài ngày nữa mới dùng đến được.
Lúc ra khỏi văn phòng, phòng thư ký chỉ có một mình thư ký Trần, chị ấy tinh mắt nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau.
Tống Tri Hòa nhìn thấy chị, vẻ mặt rõ ràng có chút mất tự nhiên, nhưng không hề rút tay lại.
Với tố chất nghề nghiệp tốt, thư ký Trần trong lòng chỉ hơi chấn kinh một chút, vẻ mặt không hề thay đổi, mỉm cười nói: “Chào Mạnh tổng, chào cô Tống.”
Mạnh Dục Châu tiện thể dặn dò chị: “Tài liệu đã ký xong rồi, cô vào văn phòng lấy đi.”
Thư ký Trần cung kính gật đầu. Đợi hai người đi rồi, chị nhớ lại, hình như vừa rồi chị thấy trên cổ Mạnh tổng có một dấu hôn.
Tim chị như muốn nổ tung vì phát hiện này, lập tức nhắn tin cho Hàn Minh: “Mạnh tổng đang hẹn hò với cô Tống phải không?”
Hàn Minh như tìm được tri kỷ: “Đâu chỉ có thế, cô Tống đích thị là bà chủ tương lai của chúng ta rồi.”
Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Dục Châu ra vào công ty luôn mặc áo cổ cao.
Ở một góc không ai để ý, thư ký Trần và Hàn Minh nhìn nhau cười tủm tỉm.
------oOo------