Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:05:34
Ánh mắt Tống Tri Hòa kiên định nhìn ông, lời nói cũng dõng dạc, đầy khí phách: “Ba, con muốn ở bên anh ấy.”
Vẻ mặt nghiêm túc của cô thật sự rất giống Trần Nhàn. Tính cách hai mẹ con đều có phần bướng bỉnh.
Tống Nghĩa Viễn cảm thấy đau đầu, đưa tay xoa xoa thái dương.
Ông từ tốn giải thích với con gái: “Tri Hòa, mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu.”
Ông nghiêm mặt nói: “Hai đứa chênh lệch quá lớn, tuổi tác là một chuyện, ngoài ra còn những khía cạnh khác. Con người Mạnh Dục Châu tâm cơ rất sâu, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, không phải người dễ đối phó.
Cho nên, ngay từ đầu, ba đã bảo con tránh xa cậu ta. Hai đứa không cùng một thế giới, Tri Hòa à, con đơn thuần lại lương thiện, chưa từng thấy mặt tối của thế giới này, ba cũng tin chắc con có thể không phải tiếp
xúc với những điều đó. Con cảm thấy cậu ta tốt, là vì con chỉ nhìn thấy mặt dịu dàng của cậu ta đối với con. Nếu con nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của cậu ta, con sẽ thế nào?”
“Ba trước giờ không đặt quá nhiều kỳ vọng vào con, ba chỉ hy vọng con vui vẻ hạnh phúc. Công ty trong nhà đã có ba lo liệu, nếu con muốn tiếp quản, ba sẽ cầm tay chỉ việc dạy con quản lý. Nếu con còn muốn rong chơi vài năm nữa, không sao cả, ba vẫn còn trẻ, chỉ cần con vui vẻ là được. Nếu con muốn kết hôn, người ba muốn con tìm, nhất định phải là người tốt với con, làm việc chân thành, vững vàng, tính tình ôn hòa, và quan trọng nhất là con có thể kiểm soát được.”
“Hôn nhân rất tàn nhẫn, không khác gì một canh bạc. Đánh cược thắng thì không sao, lỡ thua cược, nghiêm trọng có thể ảnh hưởng cả đời.
Mạnh Dục Châu, con người này, con không kiểm soát nổi đâu. Hiện tại cậu ta đúng là tốt với con, nhưng con có thể đảm bảo cả đời sau này cậu ta vẫn tốt với con không? Bây giờ cậu ta có thể dựa vào cái gọi là tình yêu để đối tốt với con, nhưng tình yêu rồi sẽ hao mòn, sẽ phai nhạt. Ba không muốn con phải hối hận.”
“Còn nữa, con bây giờ còn nhỏ, con có phân biệt được thế nào là yêu và thế nào là dựa dẫm không? Đó là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Ba rất sợ con nhất thời nông nổi, nhầm lẫn sự dựa dẫm vào người khác phái thành tình yêu.”
Tống Tri Hòa nhất thời không nói nên lời.
Ngay lúc Tống Nghĩa Viễn tưởng cô đã nghe lọt tai, định từ bỏ thì Tống Tri Hòa lại ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời: “Ba, con hiểu nỗi khổ tâm của ba, ba sợ con khổ, sợ con bị tổn thương. Nhưng mà, con rồi cũng phải lớn lên, làm sao có thể hoàn toàn không bị tổn thương được chứ?”
“Ba đã bảo vệ con rất tốt, nhưng khoảng thời gian ba và mẹ không ở bên, con đã nhìn rõ rất nhiều điều, cũng hiểu ra lòng người dễ thay đổi. Con cũng không đơn thuần như ba tưởng tượng đâu. Từ lúc đó, con đã muốn trưởng thành. Khoảng thời gian ấy, con rất cô đơn, nhưng chú nhỏ
đã đối xử với con rất tốt.Tuy ngoài miệng anh ấy không nói gì, nhưng luôn âm thầm quan tâm con. Con biết, lúc đó có lẽ anh ấy và ba đã có giao dịch, nhưng sau này, sự tốt đẹp của anh ấy đối với con vẫn không hề thay đổi.”
“Con cũng biết, anh ấy không hẳn là một người tốt theo đúng nghĩa, anh ấy cũng có mặt xấu. Nhưng con không để tâm, đã yêu anh ấy, con sẽ chọn cách bao dung tất cả. Anh ấy một mình ở Bắc Thành thực ra cũng rất vất vả, thường xuyên làm việc đến khuya muộn, nhưng vẫn luôn giải quyết ổn thỏa chuyện của con. Con thương anh ấy.”
Tống Tri Hòa hít một hơi thật sâu: “Ba, con luôn trốn sau lưng anh ấy, lần này, con muốn đứng trước mặt anh ấy. Cho nên con đã sớm muốn nói thẳng với ba, chỉ là không ngờ ba lại phát hiện trước.”
“Ban đầu, con thật sự không phân rõ tình cảm của mình dành cho anh ấy. Nhưng bây giờ con hiểu, con yêu anh ấy, không phải kiểu dựa dẫm, con muốn bảo vệ anh ấy. Dù cho kết quả cuối cùng có thể không như con mong đợi, con cũng không hối hận. Con muốn cùng anh ấy trải qua mỗi ngày.”
“Ba, con nói xong rồi.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tống Tri Hòa thẳng thắn và cụ thể đối thoại với cha mình như vậy.
Hai cha con nhất thời chìm vào im lặng.
Tống Nghĩa Viễn nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu ra, Tri Hòa đã trưởng thành, đã có suy nghĩ của riêng mình.
Nhưng nhắc đến Mạnh Dục Châu, ông lại chau mày.
“Tri Hòa, hai đứa thật sự không hợp nhau lắm đâu.” Tống Nghĩa Viễn nói.
Ánh sáng trong mắt Tống Tri Hòa vụt tắt.
“Nhưng những lời con vừa nói, ba sẽ suy xét ý kiến của con.” Tống Nghĩa Viễn thở dài một hơi.
“Cũng không còn sớm nữa, con xuống trước đi.”
Tống Nghĩa Viễn ngồi trong thư phòng rất lâu, đây thật sự là một vấn đề nan giải.
——-
Tuy Tống Nghĩa Viễn nói sẽ nghe theo ý kiến của Tống Tri Hòa, nhưng hai ngày nay ông quản cô rất nghiêm.
Gần như hễ không thấy cô là ông lại hỏi cô đang ở đâu. Tống Tri Hòa rất bất đắc dĩ, nhưng cũng biết ba làm vậy là vì tốt cho cô.
Hai ngày nay, cô và Mạnh Dục Châu đều liên lạc qua điện thoại.
Tống Tri Hòa kể lại cuộc nói chuyện của mình với Tống Nghĩa Viễn cho Mạnh Dục Châu nghe, tiện thể hỏi về nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
Mạnh Dục Châu không nói chi tiết, chỉ bảo Tống Nghĩa Viễn nói hai người họ không hợp nhau. Về điểm này, anh sớm đã lường trước. Nhưng anh không phải là người dễ dàng bị vài ba câu nói làm cho lùi bước, anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Ban đêm, Tống Tri Hòa đã rời Bắc Thành quá lâu, có chút không quen với khí hậu nơi đây, cảm thấy khô miệng khát lưỡi nên xuống phòng khách tìm nước uống, lại phát hiện đèn phòng ngủ của Tống Nghĩa Viễn vẫn còn sáng.
Đã 12 giờ đêm, theo thói quen sinh hoạt điều độ gần đây của ông, giờ này ông đã ngủ từ lâu.
Tống Tri Hòa suy nghĩ một lát rồi gõ cửa phòng Tống Nghĩa Viễn.
Tống Nghĩa Viễn dường như hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Vào đi con.”
Tống Tri Hòa mở cửa, thấy Tống Nghĩa Viễn đang ngồi ở đầu giường, tay cầm một vật gì đó giống như sổ tay. Lưng ông hơi còng xuống, vẻ mặt mang một nỗi niềm mà Tống Tri Hòa không sao diễn tả được, chỉ cảm thấy có chút bi thương và cô đơn.
Đến gần, cô mới phát hiện thứ Tống Nghĩa Viễn cầm trong tay không phải sổ tay mà là một cuốn album ảnh rất dày. Cô đã từng xem cuốn album này, bên trong có rất nhiều ảnh, từ lúc ba mẹ yêu nhau đến khi cô ra đời, rồi cả những bức ảnh chụp Tết sau này.
Hầu như mỗi năm trôi qua, cuốn album lại dày thêm nhiều ảnh. Cô nhìn sang, thấy Tống Nghĩa Viễn đang dừng lại ở trang cuối cùng, đó là bức ảnh cả nhà chụp đêm giao thừa, ai nấy đều cười rất tươi, không khí tràn đầy hạnh phúc.
Tay Tống Nghĩa Viễn đặt trên bức ảnh rất lâu không động đậy. Tống Tri Hòa không biết ông đã nhìn bức ảnh bao lâu, cũng không biết ông đã giữ tư thế này bao lâu rồi.
Thấy cô vào, Tống Nghĩa Viễn mới khẽ cử động, cười nói với cô: “Lúc dọn dẹp đồ đạc, ba tình cờ lật thấy cuốn album ảnh này, định lấy ra xem
một chút, không ngờ xem một hồi lại lâu như vậy.”
Tống Tri Hòa không biết nói gì tiếp theo. Ông tuy cười, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng nỗi buồn của ông.
“Ba nhớ lúc con mới sinh nhỏ xíu, chưa đầy ba ký, da còn non nớt lắm, ba cũng không dám ôm. Lớn hơn một chút thì lại rất hay làm nũng, không rời người được, chỉ cần đi đâu một lát là khóc. Còn phải dỗ dành con, thật đau đầu. Sau này, con lớn nhanh thật, gần như mỗi ngày một khác. Thoắt cái, không ngờ đã lớn thế này rồi.”
Tống Nghĩa Viễn nói đến đây, khẽ thở dài một hơi: “Không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, thoắt cái đã gần hai mươi năm rồi.”
“Con thật sự thích Mạnh Dục Châu đến vậy sao?”
Ngay lúc Tống Tri Hòa lòng dạ rối bời, Tống Nghĩa Viễn đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Thích ạ.” Tống Tri Hòa thành thật nói, “Con nghĩ, có lẽ sau này, con sẽ không thích ai nhiều như vậy nữa.”
Cảm giác mà Mạnh Dục Châu mang lại cho cô quá đỗi sâu sắc.
Im lặng một hồi lâu, Tống Nghĩa Viễn xoa đầu cô: “Cũng muộn rồi, đi ngủ đi con.”
“Vậy ba cũng ngủ sớm đi ạ.”
Tống Nghĩa Viễn nhìn theo bóng Tống Tri Hòa rời đi, rồi cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút âm trầm khó đoán.
------oOo------