Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:06:02

Tháng 11 ở Cảng Thành có nhiệt độ thích hợp, không nóng không lạnh, không bị mồ hôi ướt dính, không thể nghi ngờ là thời điểm tốt để đi du ngoạn.

 

Nhưng mà, lúc này không có kỳ nghỉ, bởi vậy khách du lịch cũng không tính là nhiều.

 

Hai ngày cuối tuần Tống Tri Hòa cũng không có lớp, thứ hai cũng chỉ có buổi chiều có lớp, thật sự có thể ở Cảng Thành nhiều chơi hai ngày. Một

 

mặt, coi như du lịch thả lỏng, mặt khác, cô rất muốn xem thành phố Mạnh Dục Châu từ nhỏ lớn lên.

 

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Dục Châu bôi thuốc xong, hai người xuất phát.

 

Sau lưng Mạnh Dục Châu có vết thương, không tiện lái xe, vừa vặn Hàn Minh cũng là người sinh ra và lớn lên ở Cảng Thành, so với Mạnh Dục Châu từ nhỏ bận học, anh ta quen thuộc Cảng Thành hơn nhiều.

 

Bởi vậy, Hàn Minh đi theo cùng, vừa làm tài xế vừa dẫn đường.

 

So với việc chỉ đơn giản ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, Tống Tri Hòa muốn cảm nhận phong tình bản địa của Cảng Thành hơn.

 

Mấy người không đến những địa điểm du lịch nổi tiếng, mà là đi qua những con phố nhỏ.

 

Khu kiến trúc này tương đối cổ xưa, rất có nội tình lịch sử, hoàn toàn khác với những tòa nhà cao tầng chọc trời, nhưng hai loại kiến trúc này lại cùng nằm trên một vùng đất, khiến người ta cảm thấy thú vị.

 

Tống Tri Hòa lại cảm thấy rất thú vị, trên đường đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ, cô phát hiện rất nhiều món đồ chơi nhỏ lạ mắt, đều được Mạnh Dục Châu mua hết.

 

Chỉ đi dạo một lát, đã đến giữa trưa.

 

Hàn Minh lái xe đưa họ đến một nhà hàng ăn vặt, nghe nói đã trải qua trăm năm, đồ ăn bên trong rất ngon, người địa phương cũng thường xuyên đến.

 

Đương nhiên, không bao gồm Mạnh Dục Châu, còn Hàn Minh thì thường xuyên đến.

 

Ba người gọi rất nhiều món, Tống Tri Hòa thấy rất nhiều món mình chưa ăn bao giờ, đều muốn nếm thử.

 

Cà ri cá viên, heo sữa quay, há cảo tôm, mì xe đẩy…

 

Tống Tri Hòa ăn trước một miếng cá viên, cá viên rất dai, nhai rất ngon, vị cà ri cay nồng hòa quyện với vị ngọt của nước cốt dừa thật sự rất hoàn hảo, mới đầu ăn có chút lạ miệng, nhưng mà ăn xong rồi, cảm giác vô cùng ngon, cô lập tức thích hương vị này.

 

Tiếp theo cô nếm thử những món khác, màu sắc nhìn rất hấp dẫn, hương vị cũng rất ngon.

 

Không hổ là Hàn Minh chọn.

 

Vì Mạnh Dục Châu có vết thương nên phải kiêng ăn, ăn không nhiều, chủ yếu là đồ thanh đạm, phần còn lại đều vào bụng Tống Tri Hòa và Hàn Minh.

 

Buổi chiều, mấy người lại đi dạo phố cổ một lát. Sau đó đi l/ên đỉ/nh Thái Bình Sơn, Tống Tri Hòa đã sớm nghe nói hoàng hôn trên đỉnh Thái Bình Sơn rất đẹp, vừa vặn lại gặp trời nắng, cô nhất định phải xem.

 

Vì đi bằng cáp treo, khoảng bốn giờ chiều mới lên đến đỉnh.

 

Không khí trên đỉnh núi vô cùng trong lành, khiến người ta cảm thấy thư giãn.

 

Đứng ở trên đỉnh núi, có thể thấy bầu trời xanh nhạt bên dưới, xa xa là vịnh nước và những ngọn núi nhấp nhô.

 

Khoảng năm giờ chiều, mặt trời dần lặn.

 

Một vầng nhật đỏ như lửa đốt, nhuộm hồng xung quanh. Chân trời xa, hiện lên màu đỏ và màu xanh lam chuyển dần.

 

Mặt trời từ từ hạ xuống, ánh sáng chói mắt chiếu xuống khiến xung quanh trở nên mờ ảo, nó càng ngày càng gần dãy núi, cuối cùng chạm đường chân trời. Sóng nước trong vịnh lấp lánh, in bóng tà dương.

 

Tống Tri Hòa mở điện thoại, chụp lại khoảnh khắc này, cũng chụp cả người đàn ông bên cạnh.

 

“Mạnh tổng, cô Tống, tôi chụp ảnh chung cho hai người nhé.” Hàn Minh đột nhiên lên tiếng.

 

Tống Tri Hòa lập tức gật đầu: “Được đó.” Hàn Minh lấy điện thoại ra.

Mạnh Dục Châu ôm vai Tống Tri Hòa, hai người đối diện màn hình.

 

Vì ngược sáng, ánh sáng không rõ ràng, khiến bức ảnh như bị phủ một lớp sương mù. Chính vì như vậy, bức ảnh lại càng thêm sinh động.

 

Hàn Minh chăm chú nhìn màn hình, muốn chụp được khoảnh khắc đẹp nhất.

 

Trong ảnh, cô gái dựa vào lòng người đàn ông, mỉm cười với ống kính, còn người đàn ông, không nhìn vào ống kính, có vẻ hờ hững, nhưng khóe môi lại cong lên.

 

Hàn Minh nhanh chóng ấn nút chụp.

 

Nhìn bức ảnh trong tay, anh ta dừng lại một chút.

 

“Sao vậy, chụp không đẹp sao?” Tống Tri Hòa thấy vậy nhìn lại. Rồi cũng lộ ra biểu cảm giống Hàn Minh.

Trong ảnh, Mạnh Dục Châu không biết từ lúc nào đã nhìn Tống Tri Hòa, ánh nắng vừa vặn dừng lại trên đỉnh đầu hai người, khiến ngũ quan của họ trở nên mơ hồ, nhưng lại phóng đại tình yêu lan tỏa giữa hai người.

 

Bức ảnh này, thật sự rất có cảm xúc.

 

Tống Tri Hòa quyết định, nhất định phải rửa nó ra.

 

Ăn tối xong, mấy người đến cảng Victoria, nơi đó cách đỉnh Thái Bình Sơn không xa, nghe nói cảnh đêm ở đó rất đẹp.

 

Lúc này đúng là buổi tối, xung quanh có rất nhiều du khách. Gió đêm thổi vào người, mát lạnh, rất thoải mái.

Mạnh Dục Châu thuê du thuyền, Hàn Minh không đi, cố ý ở trên bờ chờ, để lại không gian riêng cho hai người. Tống Tri Hòa thổi gió đêm, du thuyền từ từ tiến về phía trước.

 

Kiến trúc xung quanh vàng son lộng lẫy, đến ban đêm lại càng xa hoa. Mặt nước gợn sóng, phản chiếu ánh đèn cao tầng.

 

Thổi gió đêm, vô cùng thích ý.

 

Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Mạnh Dục Châu không ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, nhàn nhã ngồi đó, ánh đèn chiếu lên mặt anh, càng thêm tăng thêm vẻ đẹp. “Anh đang nghĩ gì vậy?” Tống Tri Hòa hỏi anh.

 

Mạnh Dục Châu nhìn cô: “Anh nghĩ, sau này muốn đưa Tri Tri đi chơi nhiều hơn.”

 

“Hôm nay vui không?” Mạnh Dục Châu hỏi.

 

“Vui.” Tống Tri Hòa nói, ở bên cạnh anh rất vui, đi chơi cũng rất vui. “Còn anh?” Tống Tri Hòa hỏi anh.

Mạnh Dục Châu hôn lên khóe miệng cô: “Anh cũng rất vui.”

 

Thuyền từ từ lắc lư, dưới bầu trời đầy sao, Tống Tri Hòa tiến lại gần, hôn lên môi anh.

 

——

 

Hai người ở Cảng Thành chơi hai ngày, đến thứ hai thì Tống Tri Hòa phải quay về đi học.

 

Cùng lúc đó, vết thương của Mạnh Dục Châu cũng đã đóng vảy, Nam Thành còn có công việc chờ anh xử lý.

 

Đến Cảng Thành, Tống Tri Hòa không mang gì cả, khi trở về lại thu dọn cả một vali hành lý. Bên trong ngoài những món đồ chơi nhỏ cô thích, còn có quần áo và trang sức Mạnh Dục Châu mua cho cô, và một ít đặc sản Hàn Minh đưa.

 

Đồ đạc thu dọn xong xuôi, xe đã đợi ở dưới lầu.

 

Lúc lên xe, Tống Tri Hòa nhớ ra gì đó, hỏi: “Anh không cần chào hỏi ông nội sao?”

 

Tuy ông đánh người là không đúng, nhưng trước khi đi, vẫn nên nói một tiếng chứ?

 

Mạnh Dục Châu lắc đầu: “Không cần.”

 

Anh nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ: “Để ông ấy tĩnh tâm một chút.”

 

Ông cụ luôn miệng cứng lòng mềm, câu nói rời khỏi từ đường, nghe như tức giận, kỳ thật là thỏa hiệp.

 

Ông xem như ngầm đồng ý, chỉ là còn chưa muốn thừa nhận mà thôi. Trước mắt chắc là ông cũng không muốn gặp anh.

Nếu đã vậy, anh sẽ cho ông cụ thêm chút thời gian suy nghĩ.

 

 

Nhà cũ Mạnh gia,

 

Ông cụ nhìn khoảng không trống rỗng, hỏi chú Trần: “Nó cứ vậy mà đi, cũng không đến chào một tiếng?”

 

Chú Trần cười bí ẩn: “Cậu ấy bảo tôi nói lại với ông một câu.”

 

“Cái gì?” Ông cụ nóng lòng hỏi.

“Dục Châu nói, năm nay, cậu ấy sẽ về Cảng Thành ăn Tết.” “Biết rồi.” Ông cụ giả vờ mất kiên nhẫn nói.

------oOo------

Loading...