Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:59:53

Tống Tri Hòa lập tức cười chào: “Chào thư lý Lâm, chào cô Lưu. Em tên là Tống Tri Hòa, hai người cứ gọi em là Tri Hòa được rồi.”

 

“Được, Tri Hòa,” cô Lưu khẽ mỉm cười, “Em có thể giới thiệu qua một chút về tình hình của mình không, để cô tiện xây dựng kế hoạch học tập cho thời gian tới.”

 

Qua cuộc trao đổi ngắn gọn, Tống Tri Hòa rất có thiện cảm với vị giáo viên này. Đầu tiên cô ấy tìm hiểu kỹ tình hình của Tống Tri Hòa, sau đó giảng giải cho cô vài dạng bài tập, trình bày mạch lạc, rõ ràng, dẫn dắt từng bước, Tống Tri Hòa hoàn toàn có thể hiểu được.

 

Hai người hẹn lịch phụ đạo ba tiếng mỗi buổi chiều từ thứ Hai đến thứ Sáu hàng tuần. Lịch trình này đối với Tống Tri Hòa mà nói rất hợp lý, buổi sáng cô có thể tự làm bài, còn cuối tuần thì dùng để nghỉ ngơi.

 

Trong nháy mắt, hơn nửa tháng đã trôi qua, thời gian phụ đạo của cô Lưu cũng sắp kết thúc.

 

Tống Tri Hòa bấm giờ làm một bộ đề thi Toán, sau đó giao cho cô Lưu chấm.

 

Nhìn cô Lưu cầm bút đỏ gạch xóa trên bài thi, lòng cô có chút căng thẳng.

 

Dù cảm thấy khoảng thời gian này đã hiểu ra không ít điều, nhưng cô vẫn cảm giác có rất nhiều chỗ còn yếu, dẫn đến thời gian làm bài có chút không đủ.

 

Cô Lưu đặt bút đỏ xuống, đưa bài thi lại cho Tống Tri Hòa: “Xem đi em.”

 

Điểm số trên bài thi khiến Tống Tri Hòa vô cùng kích động. Cô chưa bao giờ đạt được điểm cao như vậy, tuy chưa phải là một điểm số thực sự xuất sắc, nhưng lại là một con điểm khiến cô hài lòng ở thời điểm hiện tại.

 

Để tỏ lòng biết ơn, Tống Tri Hòa xin phép Mạnh Dục Châu giữ cô Lưu ở lại nhà dùng bữa tối.

 

Sau bữa tối, cô Lưu tạm biệt về. Tống Tri Hòa nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, trong lòng lại có chút trống trải.

 

“Mấy ngày tới có dự định gì không?” Tống Tri Hòa quay người lại, đã thấy Mạnh Dục Châu không biết đứng sau lưng cô từ lúc nào. Người đàn ông hai tay đút túi quần, nhìn bầu trời đang dần tối bên ngoài.

 

Còn mấy ngày nữa là khai giảng, Tống Tri Hòa suy nghĩ một chút, bài tập hè cô đã làm xong cả rồi, chỉ cần cô làm bài thi đầu năm đạt kết quả bình thường, về cơ bản có thể ở lại lớp A. Vì vậy, mấy ngày tới cô muốn nghỉ ngơi thư giãn một chút.

 

Không rõ ý của anh là gì, nhưng Tống Tri Hòa vẫn chọn nói thật: “Cháu muốn nghỉ ngơi thư giãn một chút.”

 

Người đàn ông gật đầu, nghe như chỉ thuận miệng hỏi: “Muốn ra ngoài chơi không?”

 

Tống Tri Hòa thành thật gật đầu: “Có ạ.”

 

“Sáng mai thu dọn hành lý, chúng ta đến khu nghỉ dưỡng mới khai trương chơi hai ngày.”

 

“Thật không ạ?” Mắt Tống Tri Hòa sáng rỡ, môi cong lên.

 

Khu nghỉ dưỡng mà Mạnh Dục Châu nói đến là một dự án anh đầu tư cách đây không lâu, nằm ở ngoại ô Bắc Thành, được bao quanh bởi núi non sông nước hữu tình, không khí trong lành, hứa hẹn sẽ thu hút rất nhiều du khách trong tương lai.

 

Ngày hè nắng chói chang, dưới bóng cây xanh thẫm có thể nghe thấy tiếng ve kêu không ngớt bên tai.

 

Trong xe điều hòa rất đủ, Tống Tri Hòa ghé vào cửa sổ, nhìn cảnh vật ven đường lướt qua nhanh chóng.

 

Hôm nay cô mặc một chiếc váy cotton không tay màu vàng nhạt, cổ áo điểm xuyết một chiếc nơ lụa màu hồng phấn. Tóc được búi cao thành một búi tròn sau đầu, trông vừa tinh nghịch lại đầy sức sống.

 

Xe cộ qua lại ngày càng ít, cô gái trẻ quay người, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

 

Mạnh Dục Châu thay đổi phong cách ăn mặc chỉnh tề thường ngày, thân trên mặc một chiếc áo thun trắng, bên dưới là quần dài đen, trút bỏ vẻ ngoài của một doanh nhân thành đạt, trông anh trẻ trung hơn hẳn.

 

Đầu anh hơi cúi, đường nét sườn mặt hoàn hảo, trên đùi đặt một tập tài liệu.

 

Tống Tri Hòa thầm thở dài trong lòng, đúng là một người bận rộn, đi chơi mà vẫn còn phải làm việc. Mạnh Dục Châu đột nhiên ngẩng đầu,

 

chạm phải ánh mắt trong veo của Tống Tri Hòa. Cô gái trẻ bất ngờ không kịp đề phòng, tim đập mạnh một cái.

 

Người đàn ông gấp tập tài liệu lại, đặt sang một bên, giọng trầm ấm dễ nghe: “Sắp đến nơi rồi.”

 

Tống Tri Hòa gật đầu.

 

Sau hai tiếng lái xe, xe đã tới nơi.

 

Lối vào là một cổng vòm có thiết kế khá cổ điển, trên bảng hiệu viết mấy chữ Hán phồn thể, Tống Tri Hòa chưa kịp nhìn rõ thì xe đã chạy vào trong.

 

Đập vào mắt là một màu xanh ngút ngàn, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy mát tận tâm can.

 

Xe chạy thẳng một mạch về phía trước, dừng lại trước cửa một tòa nhà. Lập tức có người đi tới, Mạnh Dục Châu giao chìa khóa cho người đó, rồi dẫn Tống Tri Hòa đi vào trong.

 

Đi vào trong mới phát hiện những dãy hành lang dài uốn lượn, tựa như dải lụa vắt ngang mặt hồ phẳng lặng. Hơi nước mát lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

 

Đi qua dãy hành lang dài, tới khu vực ăn uống. Mạnh Dục Châu trực tiếp dẫn cô đến một phòng riêng. Hai người vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ rất nhanh gõ cửa bước vào rót trà cho họ, sau đó đưa lên một quyển thực đơn.

 

Mạnh Dục Châu hất cằm: “Muốn ăn gì tự gọi đi.”

 

Tống Tri Hòa cầm lấy thực đơn, chọn mấy món đặc trưng, sau đó đưa cho Mạnh Dục Châu xem qua.

 

Người đàn ông dựa lưng vào ghế, uống một ngụm trà, cả người trông vô cùng thong thả, chỉ vào mấy món ăn: “Vậy lấy những món này đi.”

 

Đợi người phục vụ đi ra ngoài, Tống Tri Hòa mới có cơ hội quan sát mọi thứ xung quanh. Phòng riêng không lớn lắm, kiến trúc kiểu Trung Hoa điển hình, bài trí tinh xảo lịch sự tao nhã, trên tường treo một bức tranh sơn thủy.

 

Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy mặt hồ trong vắt và những dãy núi trập trùng bên ngoài.

 

Sau khi ăn trưa xong, hai người đi ra ngoài.

 

“Ối chà, Mạnh tổng cũng đến đây nghỉ dưỡng à.”

 

Từ phòng riêng bên cạnh bước ra một người đàn ông trung niên, dáng người hơi đậm, mặc áo polo, chào hỏi Mạnh Dục Châu.

 

Ông ta có gương mặt tròn trịa, khi cười, nếp nhăn ở khóe mắt hiện rõ từng tầng, ánh mắt dừng lại ở người bên cạnh Mạnh Dục Châu, mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Ồ, đây là…?”

 

“Cô bé trong nhà, tôi đưa đi chơi thôi.” Mạnh Dục Châu nói.

 

“Ra là vậy à,” người đàn ông trung niên gật đầu, “Ở đây có nhiều trò chơi lắm, trại ngựa, sân golf, công viên sinh thái…” Ông ta kể ra một loạt, “Nhưng mà tôi nói nhé, thú vị nhất vẫn là đi du thuyền, vừa có thể ngắm phong cảnh nơi đây, lại còn có thể câu cá trên đó nữa.”

 

“Có muốn đi du thuyền không?” Mạnh Dục Châu nghiêng đầu hỏi Tống Tri Hòa.

 

Tống Tri Hòa gật đầu, cô cũng rất muốn thử.

 

“Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.” Người đàn ông cười ha hả rồi rời đi.

 

——-

 

Sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, một chiếc du thuyền màu trắng chậm rãi di chuyển. Trên boong tàu, cô gái trẻ đội một chiếc mũ rộng vành thật lớn, hơn nửa gương mặt trắng nõn ẩn dưới bóng râm, tay bưng một ly nước trái cây ướp lạnh.

 

Bên cạnh, người đàn ông cao lớn anh tuấn, tùy ý dựa vào lan can, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn ra mặt hồ.

 

Hồ nước xanh biếc, núi rừng tươi tốt, cảnh sắc trước mắt như một bức tranh cuộn, từ từ mở ra. Tống Tri Hòa nhìn xuống mặt hồ, bất ngờ thấy những khối đen đang bơi lội giữa làn nước xanh biếc. Nhìn kỹ hơn, thì ra là cá.

 

“Muốn câu cá không?” Mạnh Dục Châu nhìn cô gái trẻ với gương mặt lộ rõ vẻ phấn khích.

 

Tống Tri Hòa lắc đầu: “Cháu không biết câu.” Cô chợt nhớ ra, thực ra ba cô cũng rất thích câu cá, có khi còn cùng bạn câu đi câu đêm, lúc về luôn mang được vài con cá.

 

“Không biết thì có thể học, tôi dạy em.” Mạnh Dục Châu nhìn cô gái trẻ trước mặt. Sao lúc nào cũng rụt rè nhút nhát thế nhỉ.

------oOo------

Loading...