Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:00:07

 

Khi giáo viên chủ nhiệm đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, tình cờ nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô dừng lại, rồi ra mở cửa phòng học.

 

“Xin hỏi, anh là…?” Giáo viên chủ nhiệm rõ ràng sửng sốt, ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.

 

Người trước mặt toát ra khí chất trưởng thành, nhưng nếu là phụ huynh học sinh thì lại có phần quá trẻ.

 

Lời này vừa thốt ra, phòng học im phăng phắc trong giây lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mạnh Dục Châu.

 

Mạnh Dục Châu khẽ nhếch mép: “Tôi là người giám hộ của Tống Tri Hòa, xin lỗi vì có chút việc nên đến muộn.”

 

“À,” giáo viên chủ nhiệm hiểu ra, chỉ vào chỗ trống duy nhất trong lớp, “Mời anh vào.”

 

Phòng học lại khôi phục không khí như ban đầu.

 

Một phụ huynh học sinh thấy Mạnh Dục Châu ngồi xuống, nhiệt tình bắt chuyện với anh: “Con gái tôi với con nhà anh là bạn cùng bàn đấy.”

 

Mạnh Dục Châu nhìn qua chỗ ngồi, đúng là ở cạnh nhau thật.

 

“Con nhà anh học hành thế nào?” Đây có lẽ là bệnh chung của các bậc phụ huynh, cứ nói đến con cái là không thể không nhắc đến chuyện học hành.

 

Học hành thế nào ư, Mạnh Dục Châu trầm ngâm một lát, phát hiện anh thực sự không biết nhiều lắm, nhưng dựa vào biểu hiện của Tống Tri Hòa, chắc là không tệ.

 

Nhưng phụ huynh đó cũng không có ý đợi anh trả lời, mà tự mình nói tiếp: “Tôi nói anh nghe, bây giờ trẻ con khó dạy lắm, nhất là nhà tôi lại là con gái, không chỉ phải lo chuyện thành tích của nó, còn phải lo cả vấn đề yêu sớm nữa. Nếu là yêu đương trong trường thì còn đỡ, lỡ mà dính vào mấy đứa côn đồ ngoài xã hội thì không hay chút nào.”

 

Yêu sớm, vấn đề này Mạnh Dục Châu quả thực chưa từng nghĩ tới. Trong mắt anh, Tống Tri Hòa vẫn là một đứa trẻ con, mà trẻ con nói chuyện yêu đương tình ái thì cũng chẳng khác gì chơi đồ hàng.

 

Thấy Mạnh Dục Châu có vẻ hứng thú, phụ huynh này liền nói tiếp: “Anh đừng không tin, ở khu nhà chúng tôi có một bé gái, còn nhỏ hơn con gái tôi hai tuổi đấy, bị một thằng côn đồ làm cho lớn bụng, giờ đang phải nghỉ học ở nhà kia kìa.”

 

“Tôi hiểu rồi, sẽ chú ý.” Mạnh Dục Châu gật đầu.

 

Khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, buổi họp phụ huynh kết thúc, nhưng sự giao lưu nhiệt tình của các vị phụ huynh vẫn chưa dừng lại, bục giảng bị vây đến chật như nêm.

 

———-

 

Cuối cùng Tống Tri Hòa cũng hoàn thành bài tập của mình, rất nhanh thấy Hạ Ninh ung dung đi tới, tay còn cầm một chai nước ngọt.

 

“Cậu bị tào tháo đuổi mà còn uống nước ngọt à?”

 

“Mua cho cậu đấy.” Hạ Ninh khẽ nghiêng đầu đưa, Tống Tri Hòa nhận lấy.

 

“Buổi họp phụ huynh vừa mới kết thúc, mẹ tớ đang kéo “lão đại” hỏi tới tấp kia kìa.” Vừa dứt lời, Hạ Ninh liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú dừng lại ngay trước mặt mình.

 

“Tôi ra xe trước, em thu dọn đồ đạc rồi ra sau.” Những lời này không phải nói với mình, Hạ Ninh quay người nhìn sang Tống Tri Hòa bên cạnh.

 

“Cháu biết rồi ạ.”

 

Mãi đến khi người đó đi xa, Hạ Ninh mới lên tiếng: “Người nhà của cậu à, trẻ thế, lại còn đẹp trai nữa.”

 

“Là chú út của tớ.” Tống Tri Hòa chỉ có thể giải thích như vậy. Cô không biết phải giải thích mối quan hệ giữa hai người họ với Hạ Ninh như thế nào, đành nói qua loa vậy thôi.

 

“Chú ấy kết hôn chưa?” “Chắc là chưa.”

 

“Vậy chắc cũng phải có bạn gái rồi nhỉ.”

 

Tống Tri Hòa lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa.”

 

“Thôi, tớ phải thu dọn đồ đạc ra ngoài đây.” Tống Tri Hòa đứng dậy.

 

Bữa trưa ăn ở nhà. Dì Vương biết Mạnh Dục Châu sẽ về ăn cơm nên cố ý nấu thêm hai món.

 

Có lẽ hôm nay anh thực sự có việc, ăn cơm trưa xong liền đi thẳng ra ngoài.

 

Dì Vương giải thích với Tống Tri Hòa: “Sáng nay dì không đi là vì cậu chủ có gọi điện hỏi dì địa chỉ, nên dì nghĩ bụng tạo bất ngờ cho cháu.

Thật ra dì biết, cháu vẫn muốn cậu chủ tham gia buổi họp phụ huynh của cháu hơn.”

 

“Cậu ấy à, nhìn bề ngoài thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra là người rất tốt.”

 

———-

 

Sau buổi họp phụ huynh, mọi người chuyển sự chú ý sang kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh sắp tới.

 

Theo tin tức vỉa hè, học sinh khối 10 và 11 của trường Nhị Trung Bắc Thành lần này có thể được nghỉ lễ Quốc Khánh dài đến bảy ngày theo quy định của nhà nước. Không ít học sinh đã bắt đầu bàn tán về kế hoạch cho kỳ nghỉ.

 

“Hòa Hòa, Quốc Khánh cậu có kế hoạch gì không?” Hạ Ninh hỏi.

 

“Làm bài tập.” Tống Tri Hòa vuốt thẳng tóc, rồi dùng dây thun buộc cao lên một chút.

 

“Đừng vô vị thế chứ, đây là kỳ nghỉ Quốc Khánh trọn vẹn cuối cùng trong ba năm cấp ba của chúng mình đấy. Tớ nghe nói có một nhóm bên lớp S rủ nhau đi du lịch rồi.”

 

Tống Tri Hòa nghĩ lại cũng thấy đúng, đến lớp 12 thì chỉ còn được nghỉ vài ngày ít ỏi, căn bản không có thời gian để thư giãn.

 

“Nói cũng đúng, cậu muốn đi đâu chơi?”

 

“Tớ cũng chưa biết nữa, đến lúc đó rồi xem sao.” Hạ Ninh nói, rồi lại hỏi Tống Cảnh Minh: “Lớp trưởng, Quốc Khánh cậu có kế hoạch gì không?”

 

“Tớ chưa chắc chắn, để xem đã.”

 

“Tan học cậu đi cắt tóc với tớ nhé.” Tống Tri Hòa nói. Tóc dài quá rồi, không chỉ ngày càng khó chăm sóc mà cô còn phát hiện nó rụng nhiều hơn nữa.

 

“Ok.”

 

Hai người cùng nhau ra cổng trường. Tống Tri Hòa đã nói trước với dì Vương là không ăn cơm ở nhà, định giải quyết bữa tối bằng món lẩu cay ở gần cổng trường.

 

“Chỗ tớ hay cắt tóc có một tiệm cũng ổn lắm, ngay gần trung tâm thương mại ấy, đi không?”

 

Trước đây Tống Tri Hòa cắt tóc đều do mẹ đưa đi, vì vậy nghe Hạ Ninh gợi ý cũng không thấy có gì không ổn.

 

Vị trí của trường Nhị Trung Bắc Thành rất thuận lợi, cách trung tâm thương mại mà Hạ Ninh nói cũng chỉ vài cây số. Hai người bắt xe, chưa đầy vài phút đã đến nơi.

 

Tiệm cắt tóc mà Hạ Ninh dẫn cô đến có mặt tiền khá nhỏ, nhưng phục vụ rất chu đáo, giá cả cũng hợp lý.

 

Sau khi gội đầu xong, thợ làm tóc hỏi Tống Tri Hòa muốn cắt kiểu tóc gì, sau đó gợi ý cho cô: “Em trông rất đáng yêu, thật ra cắt tóc ngắn kiểu học sinh sẽ rất tinh nghịch.” Thợ làm tóc vừa nói vừa cho cô xem một cuốn album kiểu tóc.

 

Tống Tri Hòa thực ra ban đầu chỉ định tỉa bớt một chút, nhưng nghe anh ta nói vậy cũng có chút động lòng.

 

Hạ Ninh ghé đầu qua, nhìn vào hình ảnh, nói: “Hòa Hòa, kiểu tóc này hợp với cậu thật đấy.”

 

Thế là Tống Tri Hòa gật đầu. Thợ làm tóc bắt đầu lia kéo thoăn thoắt, Tống Tri Hòa cảm nhận được từng lọn tóc trượt qua kẽ tay mình.

 

Chẳng bao lâu, thợ làm tóc sấy khô tóc, bảo cô nhìn vào gương. Trong gương, mái tóc ngắn đen nhánh của cô vừa qua cằm vài phân, tóc mái bằng lưa thưa ngang lông mày, gương mặt trắng nõn, trông càng thêm nhỏ nhắn.

 

“Hòa Hòa, kiểu tóc này hợp với cậu lắm, trông cậu vừa tinh nghịch lại vừa đáng yêu.” Hạ Ninh đã không nhịn được mà đưa tay lên sờ mặt bạn.

 

Tống Tri Hòa ngắm nghía một hồi, phát hiện cô thực sự rất hài lòng.

 

Mùa hè trời tối muộn, hai người từ trung tâm thương mại đi ra, cùng nhau đi dạo cho tiêu cơm.

 

Bên ngoài trung tâm thương mại là một quảng trường rất lớn, hiện tại đã tụ tập không ít hàng rong. Thịt nướng BBQ, mì lạnh, bánh kếp cuộn và đủ thứ đồ ăn vặt khác, tràn ngập hương vị đời thường náo nhiệt, hấp dẫn những đứa trẻ đi dạo phố cùng cha mẹ.

 

Mặt trời vừa sắp lặn, cái nóng oi ả ban ngày cũng dần tan đi. Hạ Ninh mua hai xiên kẹo hồ lô, mỗi người một xiên, vừa đi vừa ăn.

 

Trên lối đi bộ có người dựng nhạc cụ, vừa gảy đàn ghi-ta một cách điêu luyện vừa chậm rãi ngân nga, giọng hát trầm thấp quyến rũ, làm say đắm lòng người. Hai người bất giác dừng chân lại ở đó.

 

Hạ Ninh cảm thán: “Đây mới đúng là cuộc sống chứ.”

 

Tống Tri Hòa nghe tiếng nhạc du dương, lòng lại không thể nào đồng tình.

 

Phía đối diện đường là những dãy cửa hàng san sát. Nằm gần vị trí trung tâm thành phố, tiền thuê nhà ở đây xưa nay đều đắt đỏ, đồ vật bên trong cũng thuộc hàng xa xỉ. Xuyên qua cửa kính, những món đồ tinh xảo lấp lánh dưới ánh đèn pha lê rực rỡ.

 

Một bóng người thu hút ánh mắt của Tống Tri Hòa.

 

Bên cạnh cột đèn đường, một người đàn ông với vóc dáng cao lớn, trưởng thành, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam sẫm, không thắt cà vạt, một tay đút túi quần, tay kia đang châm một điếu thuốc.

 

Điều càng thu hút sự chú ý của Tống Tri Hòa hơn cả, là bên cạnh anh có một người phụ nữ. Cô ấy có mái tóc dài xoăn màu nâu, mặc chiếc váy

 

liền không tay màu hồng n*d*, dáng người yểu điệu. Hai người trông vô cùng xứng đôi.

 

------oOo------

 

Loading...