Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:00:24
Khi không khí đã lắng lại, đồ ăn cũng đã vơi đi kha khá, có lẽ vì trời còn sớm, hoặc có lẽ vì sự yên tĩnh của thời khắc này, mọi người đều chưa ai thu dọn đồ đạc đi nghỉ, mà vẫn ngồi quây quần bên nhau, lặng lẽ trò chuyện.
Than trong bếp nướng đã cháy gần hết, mọi người lại nhặt thêm ít củi khô cho vào, ngọn lửa vàng rực bùng lên, vừa vặn chiếu sáng gương mặt của vòng người xung quanh.
“Hơi chán nhỉ, để tớ kể chuyện cho các cậu nghe nhé.” Một bạn nữ trong nhóm lên tiếng.
Mọi người quả thực cũng đang thấy nhàm chán, bèn ngồi thẳng dậy, tỏ vẻ hứng thú lắng nghe.
“Có một nữ sinh viên đi du lịch ở vùng nông thôn, buổi tối cô ấy trọ lại một nhà nghỉ thanh niên cũ nát.” Giọng cô bạn trầm xuống, rất dễ khiến mọi người đắm chìm vào câu chuyện.
“Về đến phòng, cô ấy phát hiện ánh sáng trong phòng rất tối, còn có chút lành lạnh.” Đúng lúc này, gió nổi lên, lành lạnh, mọi người lại đang ở ngoài trời hoang dã, cảm giác như đang ở trong chính câu chuyện.
“Đối diện giường có một bức tranh, trên tranh là một người đàn ông, đường nét góc cạnh, sống động như thật, đặc biệt là đôi mắt ấy.”
“Thế thì hóa ra là một anh đẹp trai à!” Lưu Viêm vừa cất tiếng, lập tức phá tan bầu không khí vừa được vun đắp.
“Đừng ngắt lời.” Bạn nữ không vui nhìn cậu ta một cái, Lưu Viêm tự biết mình đuối lý, làm động tác kéo khóa miệng lại.
Bạn nữ tiếp tục kể chuyện, giọng nói hòa lẫn trong tiếng gió núi, lại cố tình hạ thấp xuống, nghe càng thêm âm u, trầm mặc.
“Buổi tối lúc ngủ, cô ấy luôn cảm thấy có ai đó trong bóng tối đang nhìn trộm mình, vì thế cô quyết định cố gắng không nhìn vào bức tranh đó nữa. Ngày hôm sau, cô ấy lại gần xem xét, da đầu chợt tê dại, hóa ra đó không phải là một bức tranh, mà là một ô cửa sổ.”
Câu chuyện kể đến đây, những người nhát gan đã sợ hãi kêu lên, Tống Tri Hòa cũng nổi hết cả da gà.
“Xong rồi, tối nay không ngủ được mất.”
“Không sao đâu, chúng ta đông người mà, có gì phải sợ.”
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người dọn dẹp đồ đạc rồi đi ngủ thôi.” Tống Cảnh Minh liếc nhìn đồng hồ rồi nói. Cậu ta thì lại rất bình tĩnh, không hề có chút phản ứng nào tỏ ra sợ hãi.
Mọi người đứng dậy thu dọn đồ đạc, rửa mặt xong xuôi ai nấy trở về lều của mình.
Tống Tri Hòa, Hạ Ninh và một bạn nữ khác chung một lều. Ba người nằm sát nhau trò chuyện một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Đống lửa bên ngoài vẫn còn cháy, phát ra những tiếng lách tách trong đêm vắng.
Giấc ngủ này thật sự rất say, Tống Tri Hòa bị tiếng mưa rơi bên ngoài đánh thức.
Những giọt mưa rơi trên nóc lều, phát ra những tiếng gõ lanh canh.
Ban đầu Tống Tri Hòa còn tưởng cô nghe nhầm, cô kéo khóa cửa lều ra, nhìn thấy bên ngoài ướt sũng một mảng, những sợi mưa không dứt tạo thành một màn mưa dày đặc, khiến đất trời chìm trong sương khói mờ mịt.
Lòng cô chợt thắt lại, cơn mưa này đến thật không đúng lúc. Cô mở điện thoại ra xem dự báo thời tiết.
Sóng điện thoại trên núi không tốt, cô phải làm mới vài lần mới xem được.
Dự báo ban đầu là trời nắng nay đã lập tức chuyển thành ngày mưa.
Trước khi leo núi, họ đã cố ý xem thời tiết mấy ngày tới, vốn dĩ sẽ không có mưa, phải đến cuối kỳ nghỉ Quốc Khánh mới có, không ngờ hôm nay lại thay đổi đột ngột như vậy.
Tống Tri Hòa thở dài một hơi, chuyện này gây thêm không ít phiền toái cho việc xuống núi của họ.
Trời mưa đường trơn, đường núi khó đi. Vân Hoành Sơn có cáp treo, nhưng lại không chạy suốt toàn bộ hành trình, vẫn còn một đoạn đường phải đi bộ.
Một mình suy nghĩ lung tung cũng vô ích, Tống Tri Hòa thấy trời còn sớm, bèn nằm xuống ngủ tiếp.
Khi cô tỉnh lại, nghe thấy Hạ Ninh và bạn nữ kia trong lều đang bàn tán gì đó, họ cố tình nói nhỏ, nhưng những lời đó vẫn lọt vào tai Tống Tri Hòa không sót một chữ.
“Cậu tỉnh rồi à?” Hạ Ninh thấy Tống Tri Hòa từ từ mở mắt.
“Hòa Hòa, bên ngoài mưa rồi.” Sắc mặt Hạ Ninh có chút nghiêm trọng.
“Tớ biết,” Tống Tri Hòa nói, “Lúc trời chưa sáng đã bị tiếng mưa đánh thức rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, vốn định hôm nay xuống núi…” Bạn nữ đi cùng nói.
“Không sao đâu, giờ là mùa thu, nếu là mùa hè mưa to mới phiền phức. Để xem mọi người nói thế nào đã.” Hạ Ninh an ủi.
Tống Tri Hòa mở nhóm chat WeChat, mọi người đang bàn tán sôi nổi, đều là vì cơn mưa bất chợt này.
May mà có Tống Cảnh Minh ở đó, trước nay cậu ấy luôn bình tĩnh. Sau một hồi bàn bạc, cả nhóm quyết định đợi mưa nhỏ bớt rồi sẽ đến homestay gần đó trú tạm. Trời mưa cũng tiện để trả lại lều trại và những đồ thuê khác.
Sau đó sẽ hỏi xem hôm nay cáp treo có hoạt động không, rồi tính chuyện xuống núi cũng chưa muộn.
Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, mọi người đều không có ý kiến gì khác.
May mà mọi người đã chuẩn bị khá kỹ cho chuyến đi này, ai cũng mang theo ít đồ ăn, chia nhau ra cũng đủ lấp đầy bụng.
Những chiếc ô gấp mà các bạn nữ mang theo để chống nắng giờ cũng phát huy tác dụng. Các bạn nam và nữ tập trung lại ở hai chiếc lều, ăn bánh mì và bánh quy cho qua cơn đói.
Đến giữa trưa, mưa đã ngớt, chỉ còn lất phất những hạt mưa phùn. Mọi người liền hẹn nhau ra ngoài thu dọn đồ đạc.
Tống Tri Hòa xếp hết đồ đạc vào ba lô rồi kéo khóa cửa lều bước ra.
Một luồng khí lạnh ập vào mặt khiến cô rùng mình một cái. Vốn dĩ nhiệt độ trên đỉnh núi đã thấp hơn dưới chân núi, nhưng nhiệt độ tháng Mười ở Bắc Thành cũng gần 30 độ, l/ên đỉ/nh núi mặc thêm chiếc áo khoác là vừa.
Không ngờ lúc này lại lạnh đến thế. Vốn chỉ định ở trên núi hai ngày nên Tống Tri Hòa cũng không mang nhiều quần áo.
Hạ Ninh và những người khác cũng không mang theo gì nhiều, trên người chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn, bên ngoài khoác thêm áo gió.
Nghĩ rằng lát nữa vận động một chút sẽ đỡ lạnh hơn, Tống Tri Hòa đeo ba lô ra trước ngực, ít nhiều cũng cản được chút gió lạnh.
Các bạn nam đã tất bật thu dọn lều trại. Tống Cảnh Minh gấp gọn chiếc lều đã thu xong, vừa hay nhìn thấy Tống Tri Hòa bước ra, co rúm người lại, sắc mặt hơi tái nhợt, vừa nhìn đã biết là bị gió thổi.
Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc áo, đưa qua: “Tớ còn một chiếc áo nữa này, cậu mặc vào đi.”
Tống Tri Hòa không nhận, nhìn cậu. Tuy cậu cũng đang mặc áo khoác, nhưng trông rất mỏng manh.
“Không sao đâu, tớ không lạnh.” Tống Cảnh Minh cười cười, đôi mắt cong lên, làm cho con ngươi càng thêm đen láy.
“Vậy cảm ơn nhé.” Tống Tri Hòa nhận lấy áo khoác, mặc vào người. Đó là một chiếc áo gió màu đen, vải khá dày dặn, mặc vào người cô thì hơi rộng, cô phải xắn tay áo lên mấy vòng.
Nhưng hiệu quả giữ ấm rất tốt, gió thổi qua cũng không cảm thấy lạnh như vậy nữa.
Sau khi thu dọn lều trại xong, mọi người lại dọn dẹp bếp nướng và một số đồ lặt vặt khác, rồi cả nhóm cùng nhau đi về phía homestay.
May mà lúc đó để cho tiện, họ đã cố ý chọn địa điểm cắm trại gần homestay, chỉ cách khoảng vài trăm mét, đi bộ vài phút là tới.
Mọi người trước tiên trả lại đồ đã thuê ở quầy cho thuê bên cạnh, rồi mới đi vào trong.
Người qua đêm trên Vân Hoành Sơn không nhiều, vì vậy homestay cũng không lớn. Nhưng lúc này bước vào mới phát hiện sảnh chính đã chen chúc mười mấy người.
Nhìn trang phục của họ thì biết, đa số cũng là những người cắm trại trên núi.
Sảnh chính ồn ào náo nhiệt, thấy có người đi vào, một người đàn ông trông khá lớn tuổi liền hỏi: “Các cháu cũng cắm trại ngoài trời à?”
“Dạ phải.” “Đúng rồi ạ.”
Mọi người nhao nhao trả lời.
“Bác cũng vậy ạ?” Tống Cảnh Minh hỏi.
Người đàn ông gật đầu: “Thời tiết này thất thường quá, hôm qua bác còn xem dự báo thời tiết, nói mấy ngày tới ở đây không mưa, định bụng nhân dịp Quốc Khánh ra ngoài chơi, không ngờ nửa đêm lại đổ mưa.”
“Các cháu trông còn trẻ, chắc là học sinh nhỉ, đến đặt phòng à?” Người đàn ông nhìn họ nói, không đợi ai trả lời đã vội xua tay: “Không cần đặt đâu, bác vừa hỏi rồi, hết phòng rồi.”
“A?” Mọi người có chút hoang mang, nếu hôm nay họ không xuống núi được thì cũng không có chỗ ở.
------oOo------