Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:59:04
Không khí năm mới vẫn còn đó, nhưng nhà Tống Tri Hòa lại có vẻ tương đối quạnh quẽ. Ở Bắc Thành không có họ hàng thân thích gì, bởi vậy nên mục chúc Tết cũng được trực tiếp bỏ qua.
Mùng một Tết, ăn đồ ăn thừa. Mùng hai Tết, vẫn là ăn đồ ăn thừa. Đến mùng ba, đồ ăn thừa cuối cùng cũng hết, Tống Nghĩa Viễn không có ở nhà, Trần Nhàn lại lười nấu cơm, thế là hai mẹ con chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa.
Mùa đông Bắc Thành rét đậm, tuy có nắng, nhưng vẫn lạnh thấu xương.
Trần Nhàn lái xe, Tống Tri Hòa sợ lạnh, ăn mặc kín mít, co ro ở ghế phụ. Mãi đến khi điều hòa trong xe thổi được một lúc, cô mới cảm thấy toàn thân ấm lên.
Ngược lại là Trần Nhàn, bà đeo một cặp kính râm, đội mũ nồi, khoác áo dạ cashmere màu cà phê, bên trong là một chiếc váy len lông thỏ mỏng màu trắng, ăn mặc thời thượng, toát lên khí chất của một mỹ nhân đô thị.
Hai người ăn lẩu, gọi nồi uyên ương. Tống Tri Hòa nhúng một miếng sách bò vào nồi, hơi nóng bốc lên làm mờ đi khuôn mặt cô.
Chừng bảy tám giây sau, Tống Tri Hòa gắp miếng sách bò ra thì nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Thật khéo quá, hai mẹ con cũng ăn lẩu ở đây à.”
Tống Tri Hòa nhìn lại, một quý bà ăn mặc sang trọng đứng bên cạnh bàn họ, dáng người hơi đ/ẫy đ/à, mặt tròn trịa, trông rất có phúc khí, đúng chuẩn phong thái phú bà.
“Chào dì Lý ạ.” Tống Tri Hòa lễ phép.
Dì Lý nhìn Tống Tri Hòa, cười tủm tỉm nói: “Tri Hòa à, mấy tháng không gặp, càng lớn càng xinh đẹp ra.”
Tống Tri Hòa ngượng ngùng cười.
“Nếu đã gặp rồi, lát nữa cùng đi dạo phố không?” Dì Lý hỏi. “Được thôi.” Trần Nhàn đáp lời, sau đó nhìn về phía Tống Tri Hòa.
Tống Tri Hòa lắc đầu: “Con không đi đâu ạ.” Lần trước đi dạo phố cùng nhau, hai bà đi liền mấy tiếng đồng hồ không nghỉ, cô mệt lử, về nhà lòng bàn chân đau nhừ.
“Con đi dạo gần đây thôi, lát nữa con tự về nhà.” Tống Tri Hòa nói tiếp. Trần Nhàn cũng không ép cô: “Có việc gì thì gọi điện cho mẹ.”
Ăn trưa xong, Tống Tri Hòa ở trung tâm thương mại gắp thú bông một lúc. Kỹ năng của cô không tốt, phải tốn rất nhiều công sức mới gắp được một con gấu bông nhỏ.
Xu trong tay vừa dùng hết, Hạ Ninh gửi tin nhắn tới, hỏi cô có muốn đi xem phim cùng không, nghe nói gần đây có một bộ phim mới chiếu đặc
biệt hay.
Hạ Ninh là bạn học cùng lớp hồi sơ trung của cô, rất trùng hợp, lên cấp ba hai người lại được phân vào cùng một lớp.
Tống Tri Hòa ôm con gấu bông nhỏ, trả lời: 【 Được đó, tớ đang ở trung tâm thương mại thành phố. 】
Hạ Ninh: 【 Ok, tới liền. 】
Quả nhiên hơn mười phút sau, Tống Tri Hòa liền nhìn thấy một cô bạn cao ráo, đeo kính, ăn mặc theo phong cách trung tính đang vẫy tay với mình: “Hòa Tử.”
Hạ Ninh đi tới, khều nhẹ con gấu trong lòng cô: “Cậu gắp được thú bông à?”
“Ừm,” Tống Tri Hòa gật đầu, “Có đáng yêu không, tốn của tớ 50 tệ đấy.”
Hạ Ninh kinh ngạc mở to mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Lần sau chị đây gắp cho cậu cả rổ.”
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía rạp chiếu phim. “Này, bài tập nghỉ đông cậu làm xong chưa?” Hạ Ninh hỏi.
“Ngữ văn còn thiếu hai tờ đề, toán học còn năm tờ.” Tống Tri Hòa nói. “Cậu hiểu mà!” Hạ Ninh nháy mắt.
“Biết rồi.” Tống Tri Hòa đáp.
Bộ phim kéo dài hơn hai tiếng, khoảng hơn bốn giờ, từ rạp chiếu phim đi ra, hai người vẫn còn đắm chìm trong cốt truyện xuất sắc vừa rồi, kích động trò chuyện, mặt mày vì hưng phấn mà đỏ bừng.
Tống Tri Hòa hơi khát nước, gọi một ly trà sữa ngồi uống trong quán. Hạ Ninh dùng điện thoại chỉnh ảnh, mày mò đăng lên Vòng bạn bè. Cô nàng nhìn Tống Tri Hòa đang ngồi một bên, miệng nhỏ nhấp từng ngụm trà sữa. Ánh đèn trong quán rất đủ, lông mi cô cong vút, đôi mắt trong veo, trên mặt ửng hồng nhàn nhạt, yên tĩnh như một cô búp bê.
Hạ Ninh chợt nảy ra ý, nói: “Hòa Hòa, chúng ta chụp một tấm ảnh chung, đăng Vòng bạn bè đi.”
Tống Tri Hòa không có ý kiến, ghé sát mặt lại, hai người mỉm cười, khoảnh khắc ấy được lưu lại trong camera.
Chưa đầy vài phút, Hạ Ninh đã gửi ảnh đã chỉnh sửa xong cho cô.
Tống Tri Hòa nhìn bức ảnh, cảm thấy chỗ nào cũng không thay đổi, lại cảm giác chỗ nào cũng đã thay đổi, trông đẹp hơn rất nhiều. Cô giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh!”
Hạ Ninh vênh váo nói: “Đó là đương nhiên, miễn phí chỉnh cho cậu đấy, người khác là tớ phải thu phí đó nha.”
Ngón tay Tống Tri Hòa lướt vài cái trên màn hình, đã đăng lên Vòng bạn bè.
Mùa đông trời tối nhanh, Tống Tri Hòa lại cùng Hạ Ninh đi dạo một lúc, thấy sắc trời không còn sớm, thế là ai về nhà nấy.
Tống Tri Hòa mở điện thoại ra, lúc này mới thấy tin nhắn Tống Nghĩa Viễn gửi tới, chỉ vài phút trước: 【 Tiểu Hòa, ba đang ở khách sạn Vạn Ninh, sắp xong việc rồi, lát nữa cùng về. 】
Khách sạn Vạn Ninh cách đây chỉ ba năm phút đi đường. Nghĩ chắc là ba đã thấy bài đăng trên mạng xã hội của mình, quả nhiên, cô thấy trong danh sách những người thích có cái tên “Chuyện cũ như gió”.
Tống Tri Hòa trả lời một chữ “Vâng”, rồi đi về phía khách sạn Vạn Ninh.
Cô không biết ba cô ở phòng nào, liền gửi tin nhắn cho ông, rồi tự mình đến khách sạn, đứng ở đại sảnh nhìn quanh.
Ánh mắt Tống Tri Hòa lướt qua một chỗ, bước chân dừng lại.
Đại sảnh khách sạn có khu vực hút thuốc riêng. Một người đàn ông đứng ở đó, mặc áo khoác màu xám khói, dáng người cao ráo thanh lịch như ngọc, ngón tay trắng như ngọc kẹp một điếu thuốc. Anh hơi cúi đầu, đốm lửa trên đầu ngón tay khi tỏ khi mờ, một làn khói trắng lượn lờ bay lên.
Từ góc độ của Tống Tri Hòa, chỉ có thể thấy được nửa bên mặt của anh, đường nét thanh thoát, sống mũi như một dãy núi cao thẳng.
Giây tiếp theo, khuôn mặt đó đột ngột quay lại, Tống Tri Hòa tim đập lỡ một nhịp, chú nhỏ?
Cô đang do dự không biết có nên gọi hay không, một đôi đồng tử sâu thẳm nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của Tống Tri Hòa. Khoảnh khắc đó, Tống Tri Hòa cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Mạnh Dục Châu dụi tắt điếu thuốc đã cháy được một nửa, chậm rãi đi tới. Không biết có phải do chân anh quá dài không, Tống Tri Hòa chỉ cảm thấy trong nháy mắt anh đã đến trước mặt mình.
“Chú nhỏ.” Tống Tri Hòa khẽ gọi.
Mạnh Dục Châu “Ừm” một tiếng, rũ mắt nhìn cô.
Hôm nay tóc cô xõa tung, đội mũ len lông xù màu trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn ca rô, mặc áo khoác có khuy sừng bò màu xanh biển, trong lòng còn ôm một con thú nhồi bông. Ánh mắt trong veo, gương mặt ửng hồng nhàn nhạt, toát lên vẻ học sinh rất đậm.
Thấy anh nhìn cô, Tống Tri Hòa nói: “Đây là cháu vừa gắp được, đẹp không chú?”
Tống Tri Hòa chỉ là thuận miệng bắt chuyện, cũng không trông mong anh sẽ đáp lại, cô thậm chí còn cho rằng anh sẽ cảm thấy rất trẻ con.
Thế nhưng Mạnh Dục Châu nhìn con thú nhồi bông một giây, bình luận một câu không mặn không nhạt: “Rất đáng yêu.”
Ánh mắt Tống Tri Hòa có chút kinh ngạc, dường như không ngờ anh sẽ nói tiếp. Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ vài giây ngắn ngủi, không khí rơi vào sự im lặng kỳ quái.
Để giảm bớt bầu không khí khó xử này, Tống Tri Hòa chỉ đành tự mình nói: “Cháu đến tìm ba” Lời còn chưa nói xong, Tống Tri Hòa đã thấy Tống Nghĩa Viễn từ khúc quanh hành lang đi ra.
Cô nhất thời không còn ý định nói chuyện phiếm nữa, mà gọi: “Ba.”
Tống Nghĩa Viễn vừa đi vệ sinh xong, vừa ra đã thấy Mạnh Dục Châu và con gái mình đứng cùng nhau.
Ông có chút kinh ngạc, cười nói: “Mạnh tổng sao còn chưa đi, có phải không hài lòng với phương án vừa rồi không?”
------oOo------