Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:01:22
Men say làm bậy, cả buổi chiều, Tống Tri Hòa phải lao đầu vào làm bài tập để bù đắp.
Sáng hôm sau, lúc Tống Tri Hòa mặc đồng phục đến lớp, Hạ Ninh từ phía sau đi tới: “Chú út của cậu không mắng cậu sao?”
Tống Tri Hòa ngơ ngác nhìn cô bạn: “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Ninh thầm nghĩ, chú út của bạn cô ấy kể ra cũng là người rộng lượng ghê.
Tống Tri Hòa vừa ngồi xuống, đã thấy trên mặt bàn vốn sạch sẽ của mình có một phong thư màu hồng nhạt.
Cô cầm lên, vẻ mặt đầy thắc mắc, quay sang hỏi Mộ Chu Chu ngồi cạnh: “Của ai đây?”
Mộ Chu Chu lúc này đang cắm cúi viết cho xong nốt bài tập, nghe vậy mới ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy vật trong tay Tống Tri Hòa, mắt cô nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, cố gắng đè giọng xuống: “Thư tình đó!”
Lúc này vẫn còn sớm mới đến giờ đọc sách buổi sáng, trong lớp không có nhiều người. Mộ Chu Chu cũng vì phải làm bài tập bù nên mới đến sớm như vậy.
“Để ở chỗ cậu à?” Mộ Chu Chu hỏi tiếp.
Tống Tri Hòa gật đầu: “Tớ đến thì đã thấy ở đây rồi.”
“Ái chà, có người muốn tỏ tình với cậu kìa.” Mộ Chu Chu tỏ vẻ tiếc nuối, “Lúc tớ đến chỉ lo làm bài tập, không để ý chỗ cậu, cũng không biết là ai đưa nữa.”
Tống Tri Hòa nhét phong thư vào ngăn bàn.
—–
“Cái gì, có người đưa thư tình cho cậu á?”
Căng tin trường ồn ào náo nhiệt, Hạ Ninh chọc chọc miếng khoai tây trong chén, vẻ mặt cũng kinh ngạc y như Mộ Chu Chu.
“Là ai thế, cậu biết không?” Hạ Ninh đặt đũa xuống, mặt mày không giấu được vẻ hưng phấn.
“Tớ không mở ra xem.”
“Ha ha ha ha, gặp phải cậu đúng là xui cho người ta rồi.” Hạ Ninh nói đầy hài hước.
Là bạn thân của Tống Tri Hòa, cô biết có không ít người ngấm ngầm để ý Tống Tri Hòa, nhưng khổ nỗi Tống Tri Hòa không biết là do được người nhà bảo bọc quá kỹ hay sao mà đầu óc cực kỳ “trong sáng”, chẳng hiểu gì về mấy chuyện này.
Sau này nhà lại trải qua chuyện như vậy, cô càng dồn hết tâm trí vào việc học.
Hạ Ninh từng lén nói với mấy “vệ tinh” của Tống Tri Hòa: “Mấy cậu bỏ cuộc đi, Tri Hòa nhà chúng tôi căn bản là không có hứng thú với mấy chuyện yêu đương này đâu.”
Tuy Hạ Ninh chưa từng yêu đương, nhưng với kinh nghiệm “cày” vô số tiểu thuyết, cô nhanh chóng nhìn thấu được tâm tư của mấy cậu trai mới lớn.
Đặc biệt là con trai tuổi dậy thì, tâm tư rất dễ đoán.
Trong mắt Hạ Ninh, Tống Tri Hòa chính là một đóa hoa sen trắng thuần khiết, nên cô dĩ nhiên sẽ không kể những chuyện này cho bạn mình nghe.
“Chuyện này cậu đừng nói với người khác nhé.” Tống Tri Hòa dặn.
“Tớ đương nhiên biết rồi, chuyện này cậu biết tớ biết, trời biết đất biết.” Hạ Ninh thề thốt.
“À, còn có Mộ Chu Chu biết nữa.” Tống Tri Hòa nói thêm. “Hả, cậu còn nói với cậu ấy nữa?” Hạ Ninh tỏ vẻ không vui.
“Cậu ấy ngồi ngay cạnh tớ mà.” Tống Tri Hòa lườm cô bạn một cái. “Ờ.”
Sau bữa trưa, Hạ Ninh bị mấy bạn học khác gọi đi, còn Tống Tri Hòa thì đi thẳng về lớp.
Vì tiết cuối buổi sáng là tiết thể dục, nên lớp các cô ăn cơm sớm hơn những lớp khác một chút. Giờ này, đa số mọi người vẫn còn ở ngoài, lớp học lúc này im phăng phắc đến đáng sợ.
Ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa sổ, làm cả căn phòng học sáng bừng. Tống Cảnh Minh đang ngồi dưới một vạt nắng, mái tóc ánh lên màu hơi vàng.
Dáng ngồi của cậu rất ngay ngắn, một tay cầm bút, phát ra tiếng viết xoèn xoẹt.
Nhìn thấy Tống Tri Hòa, cậu dừng bút, khẽ mỉm cười với cô. “Lớp trưởng, cậu ăn cơm xong rồi à?”
Tống Cảnh Minh lắc đầu: “Vẫn chưa đói, lát nữa mới đi ăn. Tớ định làm nốt mấy bài tập này đã.”
“Bộ đề hàm số lần trước, cậu hiểu hết chưa?”
Tống Cảnh Minh nói, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, khiến đôi mắt ấy trông như những viên đá quý màu đen lấp lánh.
“Bài đó thì tớ hiểu rồi, nhưng nếu gặp dạng tương tự thì chắc tớ vẫn không làm được. Tớ định tìm thêm một ít bài tập để làm thử, cứ từ từ
thôi.”
Tống Tri Hòa nói, một lần làm xong rất khó đảm bảo sẽ không sai sót.
“Cũng đúng,” Tống Cảnh Minh đặt bút xuống, cụp mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lại ngẩng đầu lên, từ từ nở một nụ cười: “Chuyện thứ Bảy tuần trước, tớ muốn xin lỗi cậu.”
Tống Tri Hòa ngơ ngác, sau đó cẩn thận nghĩ lại chuyện xảy ra vào thứ Bảy tuần trước, rồi nói: “Chuyện đó đâu liên quan đến cậu.”
“Không,” Tống Cảnh Minh lắc đầu, “Đó là tiệc sinh nhật của tớ, chuyện cũng xảy ra ở chỗ của tớ, là lỗi của tớ.”
Nhìn thái độ kiên quyết của cậu, Tống Tri Hòa bật cười: “Không sao đâu mà, chỉ là uống chút rượu thôi, nhưng qua chuyện này tớ mới biết tửu lượng của mình tệ đến vậy.”
“Cậu về nhà, người lớn không mắng cậu chứ?”
“Cậu nói chú út của tớ à? Không có, chú ấy không nói gì cả, chỉ bảo tớ sau này đừng uống rượu nữa thôi.” Tống Tri Hòa đáp.
“Vậy thì tốt rồi.” Tống Cảnh Minh thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều tan học, Tống Tri Hòa đang thu dọn sách vở trong lớp thì Hạ Ninh đeo cặp sách một bên vai đi tới: “Hòa Hòa, tớ xong rồi nè.”
“Ừ, tớ sắp xong rồi.” Tống Tri Hòa cúi đầu đáp, tìm một quyển sách bài tập trong ngăn bàn, lúc rút ra thì kéo theo cả phong thư màu hồng. Cô dứt khoát nhét cả hai vào cặp sách rồi kéo khóa lại.
“Tớ cũng xong rồi, đi thôi.”
Về đến nhà, Tống Tri Hòa lập tức vào phòng ngủ làm bài tập, chẳng được bao lâu thì dì Vương đã nấu cơm xong.
Lúc Tống Tri Hòa từ trên lầu đi xuống, nghe thấy dì Vương nói: “Cậu chủ, cậu đã về.”
Tống Tri Hòa nhìn kỹ, Mạnh Dục Châu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biển, tay áo xắn lên, để lộ bắp tay săn chắc.
Trên tay anh đeo một chiếc đồng hồ, mặt đồng hồ được khảm kim cương, lấp lánh dưới ánh đèn trông vô cùng bắt mắt.
Tống Tri Hòa cũng cất tiếng gọi: “Chú út.”
Mạnh Dục Châu “Ừ” một tiếng, hỏi: “Cơm xong chưa?” “Vừa xong.” Dì Vương tươi cười nói.
Trừ bữa sáng, Mạnh Dục Châu gần như không ăn cơm ở nhà. Buổi trưa thì trợ lý đặt cơm ở công ty, còn buổi tối lại có xã giao. Tính ra, số lần anh ăn cơm ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngày thường, Tống Tri Hòa ngại ăn cơm một mình không thú vị, nên hay bảo dì Vương ngồi xuống ăn cùng.
Nhưng hôm nay có Mạnh Dục Châu ở đây, dì Vương vẫn đứng đó, lặng lẽ chờ họ ăn xong.
“Dì Vương, ngồi xuống ăn cùng đi.” Mạnh Dục Châu nói khi ngồi xuống.
“Vâng.” Dì Vương nở một nụ cười. Chủ nhà đã lên tiếng, bà đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Mạnh Dục Châu liếc nhìn Tống Tri Hòa đang ngồi bên cạnh, cô rõ ràng là khẽ cười một cái, đôi mắt cong cong.
Sau bữa tối, Tống Tri Hòa lên lầu, hoàn thành nốt số bài tập còn lại.
Trước đây cô còn hay ra ngoài đi dạo một lát, nhưng hôm nay cô có “nhiệm vụ” quan trọng, muốn hiểu thật kỹ bài toán hàm số mà Tống Cảnh Minh đã giảng, sau đó thử làm thêm vài bài nữa.
Trải qua mấy kỳ thi, các môn học yếu khác của cô đều có sự tiến bộ ổn định, chỉ riêng môn Toán vẫn còn nhiều thiếu sót.
Không biết có phải do di truyền của gia đình không, bố mẹ Tống Tri Hòa học hành đều rất giỏi, nhưng họ đều có một điểm chung là học không tốt môn Toán.
Tống Tri Hòa nghiêm túc nghi ngờ việc mình học dốt Toán cũng là di truyền từ họ.
Cô thở dài, rồi lại tiếp tục học bài.
------oOo------