Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:02:38
Tống Tri Hòa về đến nhà, bận rộn một hồi lâu.
Sợ Phúc Bảo lạ nước lạ cái, cô dắt nó đi làm quen với hoàn cảnh một chút. Phúc Bảo cũng không quá sợ người lạ, đã có thể đi lại tung tăng trong nhà.
Việc cần làm ngay là phải sắp xếp chỗ ở cho nó.
Biệt thự này khi xây dựng đã có thiết kế phòng cho thú cưng ở sân trước.
Nhưng lúc này trời đông giá rét, Tống Tri Hòa không cho rằng đó là một nơi tốt.
Ban đầu cô định tìm một chỗ trong phòng khách để sắp xếp, nhưng xét thấy phòng khách quá trống trải, Phúc Bảo sẽ không có cảm giác an toàn, hơn nữa Mạnh Dục Châu có khả năng không thích Phúc Bảo, nên Tống Tri Hòa lập tức từ bỏ ý định này.
Cuối cùng, Tống Tri Hòa tìm được một gian phòng nhỏ tách biệt gần sân sau, ánh sáng chan hòa, sân sau cũng có một khoảng đất trống, để Phúc Bảo tha hồ chạy nhảy.
Cô sắp xếp ổ, bát ăn, đồ chơi và các vật dụng khác của Phúc Bảo cho ngay ngắn, rồi cho thêm ít thức ăn cho chó và nước vào.
Để Phúc Bảo yên tâm hơn, Tống Tri Hòa cố ý nấu thêm đồ ăn cho nó.
Cô đứng trong bếp, luộc tôm cho nó, bóc vỏ đặt vào bát ăn, Phúc Bảo ăn rất vui vẻ.
Chưa đầy nửa ngày, Tống Tri Hòa và Phúc Bảo đã trở nên rất thân thiết. Về cơ bản cô đi đến đâu, Phúc Bảo theo đến đó.
Lúc Mạnh Dục Châu vào cửa, nhìn thấy Tống Tri Hòa, người hiếm khi ở dưới lầu trừ lúc ăn cơm, giờ đang ngồi trên sô pha xem TV, bên cạnh còn có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau.
Người đàn ông hiếm khi mặc áo phao, vẫn là màu đen trầm lặng, rũ bỏ khí chất tinh anh trưởng thành, điềm đạm thường ngày, trong mùa đông giá rét cắt da cắt thịt càng thêm vẻ thanh lịch và tuấn tú.
Anh vào cửa liền cởi áo khoác ra, tiện tay vắt lên sô pha, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu xám.
Tống Tri Hòa còn đang đắm chìm trong chương trình TV, người đầu tiên nhận ra có điều không ổn chính là Phúc Bảo.
Nó vốn đang ngoan ngoãn nằm dưới chân Tống Tri Hòa, lại đột nhiên đứng dậy, đôi chân ngắn cũn bước tới vài bước, sủa lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.
Tống Tri Hòa nhận ra sự khác thường, tầm mắt ngước lên, thấy được yết hầu của người đàn ông, dịch lên mấy tấc là một gương mặt anh tuấn: “Chú út.”
Thế nhưng Mạnh Dục Châu lại đang nhìn “thủ phạm”, ánh mắt anh nhàn nhạt, cũng không mang nhiều vẻ gay gắt, nhưng lại khiến người ta sợ hãi.
Phúc Bảo nhìn kẻ đột nhập có thân hình to lớn hơn mình gấp nhiều lần này, không khỏi run sợ trong lòng.
Tống Tri Hòa ngồi xổm xuống, vu/ốt v/e bộ lông mềm xốp của Phúc Bảo, ra lệnh: “Phúc Bảo, ngồi xuống.”
Phúc Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khóe môi hé nụ cười, đôi mắt cũng cong lên: “Chú út, đây là Phúc Bảo ạ. Nó sủa là vì trước đây chưa từng gặp chú.”
Người đàn ông hờ hững liếc nó một cái, bình luận: “Cũng biết bảo vệ chủ đấy.”
Anh đương nhiên nhìn ra được, nó sủa không phải vì sợ người lạ, mà là xem anh như người xấu.
Anh nói xong câu đó, tránh bọn họ lên lầu.
Tống Tri Hòa cẩn thận ngẫm nghĩ lời này của Mạnh Dục Châu, cảm thấy thái độ của anh đối với Phúc Bảo không thể nói là chán ghét, nên khá yên tâm.
Cô vốn dĩ định để Mạnh Dục Châu ít tiếp xúc với Phúc Bảo, dù sao anh cả ngày bận rộn như vậy, thời gian ở nhà cũng ít.
Nhân lúc anh không có nhà, cô và Phúc Bảo muốn vui đùa thế nào cũng được.
Nhưng không ngờ, hôm nay mới hơn bốn giờ, anh đã trở về.
——-
Mạnh Dục Châu có thói quen tắm rửa sau khi về nhà. Anh mặc áo choàng tắm, lấy máy sấy tóc ra sấy.
Tóc anh ngắn, nhưng lại rất cứng, lượng tóc cũng nhiều. Sấy vài phút, anh mất kiên nhẫn, tắt máy sấy.
Đang định xuống lầu, bóng dáng trong gương chợt lướt qua, anh cụp mắt nhìn phần da thịt lộ ra trước ngực, rồi quay lại phòng ngủ thay một bộ quần áo khác.
Khi từ cầu thang đi xuống, anh lại lần nữa nhìn thấy một lớn một nhỏ hai bóng dáng trong phòng khách, trông hài hòa và ấm áp.
Tống Tri Hòa nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Mạnh Dục Châu đang đi xuống cầu thang.
Anh trông như vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm, trên người mặc một bộ đồ mặc ở nhà kẻ sọc màu đen, chân đi một đôi dép bông màu trắng.
Người đàn ông đi đến bên cạnh cô ngồi xuống. Tống Tri Hòa ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, một mùi hương thoang thoảng, xen lẫn chút vị bạc hà lành lạnh.
Cô biết anh có tính sạch sẽ hơi quá mức, lại vừa mới tắm xong, nghĩ không biết có nên mang Phúc Bảo về ổ không, bất tri bất giác liền đứng dậy.
Động tĩnh này khiến Mạnh Dục Châu nhìn cô một cái, mày hơi nhướng lên: “Không phải muốn xem TV à?”
Phản ứng này của anh cho thấy anh căn bản không để tâm chuyện đó. Tống Tri Hòa sững lại một chút, mở miệng nói: “Cháu đi rót ly nước uống.”
Rồi lại hỏi: “Chú út, chú có muốn uống không ạ?”
Thấy người đàn ông gật đầu, cô đi đến máy lọc nước lấy hai chiếc ly, sau đó quay lại, đưa cho anh một ly.
Bản thân cô như rất khát nước, uống một ngụm lớn, rồi đặt ly nước xuống.
Đôi môi mỏng của Mạnh Dục Châu kề sát miệng chiếc ly sứ, uống một ngụm, nước còn ấm.
Tống Tri Hòa không xem chương trình tạp kỹ lúc trước nữa, mà là một bộ phim truyền hình ăn khách từng chiếu, được đánh giá rất cao. Cô định tranh thủ kỳ nghỉ đông này xem cho hết.
Bộ phim này cũng không mời ngôi sao lưu lượng nào để câu kéo khán giả, diễn viên về cơ bản đều là những người chưa có tên tuổi.
Nhưng nhờ cốt truyện đặc sắc với nhiều thăng trầm, logic chặt chẽ và hình ảnh đẹp mắt, tinh tế, đã khiến khán giả khen ngợi tới tấp, tự nhiên mà vậy liền nổi đình nổi đám.
Tống Tri Hòa không xem vào lúc phim mới chiếu, bị tiết lộ trước nội dung không ít, nhưng vẫn xem để giải trí. Rất nhanh, cô đã bị cốt truyện cuốn hút.
Mạnh Dục Châu chưa bao giờ thích xem những bộ phim truyền hình mà anh cho là vô bổ. Thời gian rảnh rỗi anh xem cũng đều là bảng theo dõi thị trường chứng khoán, tin tức trong ngành và báo cáo tài chính của công ty, đại loại như vậy.
Anh xem vài lần đã không còn hứng thú, cô bé bên cạnh thì lại xem vô cùng chăm chú, không thèm để ý đến anh nửa cái nhìn, xem đến đoạn đặc sắc, thậm chí cả hơi thở cũng chậm lại.
Cô mặc bộ đồ ngủ lông xù, trên mũ có tai thỏ bằng lông, ngay cả dép lê cũng bằng lông xù.
Anh phát hiện ra, trời cứ lạnh là cô ấy lại thích mấy thứ đồ lông xù này. Đúng là đồ con nít thích.
Đôi mắt cô long lanh ngấn nước, chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình TV, hai tay đặt trên đầu gối, thỉnh thoảng mím môi cười, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của anh.
Chú chó Corgi nằm bên chân cô cũng theo chủ, bất động, không phát ra nửa điểm tiếng động.
Tầm mắt Mạnh Dục Châu một lần nữa quay lại màn hình TV.
Trong phòng khách im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của nhân vật trong phim truyền hình.
Một tập phim kết thúc, phát đến đoạn nhạc cuối phim, Mạnh Dục Châu mới ý thức được mình cũng đã cùng cô xem gần hết một tập phim.
Tống Tri Hòa liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình TV, còn sớm, chưa đến 5 giờ. Ánh mắt cô tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm điều khiển từ xa để bỏ qua đoạn nhạc cuối phim.
Bên cạnh có một bàn tay vươn ra, Mạnh Dục Châu đi trước một bước cầm lấy điều khiển từ xa, hướng về phía TV nhấn một cái, chuyển nhanh sang tập tiếp theo.
Ánh sáng trong nhà tối sầm lại, ánh sáng từ màn hình TV hắt lên mặt người đàn ông, có một sức quyến rũ không nói nên lời. Tống Tri Hòa quay đầu đi, tập trung sự chú ý trở lại vào TV.
Khi màn đêm buông xuống, tiếng dì Vương gọi ăn cơm truyền đến, cô mới tiếc nuối tắt TV.
------oOo------