Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:02:59

Dứt lời, người đàn ông từ trên lầu bước xuống. Anh mặc một chiếc áo thun tay dài vải đũi, kết hợp với quần dài màu đen, mái tóc chưa qua chăm chút có phần rối tung nhưng lại đầy tùy ý.

 

“Tri Tri.” Mạnh Dục Châu đến gần, ánh mắt dừng trên người cô.

 

Đôi mắt Tống Tri Hòa long lanh, lại thêm chiếc áo len màu đỏ đang mặc, Mạnh Dục Châu vừa nhìn đã thấy ngay cô.

 

Tống Tri Hòa đứng bên bàn trà, mở lon Coca, một tiếng “xì” vang lên, bọt khí trào ra.

 

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bao lì xì, Tống Tri Hòa nhìn về phía trước, là gương mặt anh tuấn của Mạnh Dục Châu, trên người anh vẫn còn vương hơi nước ẩm ướt: “Tiền mừng tuổi.”

 

Tiền mừng tuổi, tất nhiên là bậc trưởng bối cho bậc con cháu. Tống Tri Hòa cười hì hì nhận lấy: “Cảm ơn chú út ạ.”

Phong bao lì xì sờ vào không quá dày, ước chừng bên trong là vài tờ Nhân dân tệ, Tống Tri Hòa không mở ra ngay tại chỗ mà cất vào túi áo.

 

Sau khi hai người ngồi xuống sofa, Gala Gặp nhau cuối năm chính thức bắt đầu.

 

Tống Tri Hòa cầm lon Coca trên bàn trà uống một ngụm, sau đó hỏi Mạnh Dục Châu: “Chú út, chú có muốn uống Coca không?”

 

Mạnh Dục Châu xưa nay không thích uống loại đồ uống có ga này, lon Coca còn đọng nước, vừa nhìn đã biết là mới lấy từ tủ lạnh ra.

 

Vốn định bảo cô uống ít đồ lạnh thôi, nhưng nghĩ đến Tết nhất, anh bèn đổi thành “Không cần”.

 

Tống Tri Hòa sớm đã đoán được câu trả lời của anh, nên chỉ hỏi mang tính tượng trưng.

 

Cô ngồi khoanh chân trên sofa, vừa xem Gala Gặp nhau cuối năm vừa cắn hạt dưa. Những tiết mục đầu không quá đặc sắc, cô xem có chút lơ

 

đãng, chủ yếu là muốn có không khí Tết thôi.

 

Cô nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Dục Châu, góc nghiêng với sống mũi cao thẳng của người đàn ông như được đánh highlight, ánh mắt anh nhìn chằm chằm TV, nhưng dường như có chút thất thần.

 

Hai người ngồi khá gần nhau, Tống Tri Hòa ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, là mùi sữa tắm, từng chút từng chút thấm vào hơi thở.

 

Cô cầm một quả nho xanh mọng trước mặt, căng tròn đầy đặn, lớp vỏ xanh sau khi rửa vẫn còn đọng những giọt nước trong veo, cắn một miếng, vị ngọt thanh của nước nho như vỡ òa trong khoang miệng, mang theo hương thơm nồng đậm.

 

Ngon quá.

 

“Chú út, nho này ngọt lắm, chú nếm thử đi.”

 

Mạnh Dục Châu quay đầu lại, một quả nho xanh mọng đã được đưa đến miệng anh.

 

Trong tầm mắt, ngón tay trắng nõn thon dài chạm vào môi anh, cảm giác hơi lành lạnh, anh theo bản năng mở miệng, dùng răng cắn qua lớp vỏ mềm mại, dòng nước quả căng mọng vỡ òa trong khoang miệng.

 

“Ngon không ạ?” Tống Tri Hòa quay đầu hỏi anh, chiếc áo len đỏ càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, đôi mắt tựa trăng rằm.

 

Mạnh Dục Châu gật đầu.

 

Đến phần tiểu phẩm, Tống Tri Hòa không còn lơ đãng nữa, ngay cả đồ ăn vặt cũng không ăn, chỉ chăm chú nhìn màn hình TV, thỉnh thoảng bật

 

ra một hai tiếng cười.

 

Gala Gặp nhau cuối năm kéo dài chừng vài tiếng đồng hồ, Tống Tri Hòa vừa xem TV vừa ăn vặt, dần cảm thấy buồn ngủ.

 

Nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ, muốn đợi đến 12 giờ đêm.

 

Vô thức, người cô dựa sát về phía Mạnh Dục Châu, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người anh, cô từ từ khép mắt lại.

 

Mạnh Dục Châu quay đầu, nhìn thấy hàng mi dài của Tống Tri Hòa rũ xuống, đôi môi hồng nhuận, nghe được tiếng hít thở đều đều khi cô ngủ say.

 

Khi Tống Tri Hòa mở mắt ra lần nữa, phát hiện phòng khách ánh sáng mờ ảo, màn hình TV phát ra ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, đang chiếu lại chương trình Gala Gặp nhau cuối năm, âm thanh rất nhỏ.

 

Trên người cô đắp một chiếc chăn lông mềm, cô ngồi thẳng dậy, nhìn Mạnh Dục Châu đang ẩn mình trong bóng tối: “Chú út.”

 

Người đàn ông nghe thấy tiếng, nghiêng đầu nhìn cô.

 

Ngoài cửa sổ, ánh lửa lóe lên rồi vụt tắt, trong nháy mắt chiếu sáng gương mặt anh, rất nhanh sau đó là tiếng nổ xé tan không trung, Tống Tri Hòa hơi giật mình.

 

Người dẫn chương trình trên TV lúc này đang đếm ngược, khi đếm đến một, ngoài cửa sổ bừng lên ánh sáng trắng, chiếu rọi một khoảng không gian, một tiếng “Bùm!”, những đóa pháo hoa rực rỡ sắc màu như được khảm lên khắp bầu trời đêm, một khung cảnh huyên náo tưng bừng.

 

Tống Tri Hòa mỉm cười: “Chúc mừng năm mới, chú út.”

 

Ánh lửa có một khoảnh khắc chiếu sáng con ngươi cô, Mạnh Dục Châu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô, nét u buồn trong mắt anh cũng được thắp sáng.

 

Tống Tri Hòa nghe thấy anh nhẹ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”

 

—–

 

Trước khi đi ngủ, Tống Tri Hòa đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tìm chiếc áo len đã thay ra, từ trong túi lấy ra bao lì xì.

 

Mở ra, bên trong là một xấp tiền Nhân dân tệ màu đỏ, Tống Tri Hòa cầm không chắc, một tấm thẻ kẹp bên trong rơi xuống sàn nhà.

 

Tống Tri Hòa cúi người nhặt lên, là một tấm thẻ ngân hàng.

 

Mặt sau tấm thẻ dán một tờ giấy ghi chú, trên đó viết một dãy mật khẩu cùng một dòng chữ nhỏ, nét chữ sắc sảo phóng khoáng, rất có phong cách cá nhân.

 

Trên đó viết:

 

Năm mới vui vẻ, Tri Tri.

 

——-

 

Ngày tựu trường được định vào mười sáu tháng Giêng, Tống Cảnh Minh trở lại Bắc Thành vài ngày trước khi khai giảng. Hai người hẹn địa điểm để đưa Phúc Bảo về.

 

Thời tiết đã không còn lạnh lẽo như vậy, nhiệt độ ban ngày có khi lên đến mười độ.

 

Nhưng người sợ lạnh như Tống Tri Hòa vẫn quấn mình kín mít.

 

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, mặt đường không còn tuyết đọng.

 

Phúc Bảo vui vẻ bước những bước chân ngắn ngủn theo sau Tống Tri Hòa, há miệng lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh.

 

Tống Cảnh Minh đã sớm đợi ở chỗ hẹn, mái tóc mùa đông chưa cắt đã dài ra một chút, làn da vốn trắng nõn bị phơi nắng thành màu lúa mạch, càng thêm vẻ khỏe khoắn, năng động.

 

Phúc Bảo nhìn thấy bóng dáng cậu, liền lao vào người cậu, nếu có đuôi chắc sẽ vẫy đến mức thành cánh quạt.

 

Tống Cảnh Minh ngồi xổm xuống bế nó lên: “Nặng hơn rồi, xem ra được ăn uống tốt quá.”

 

“Khoảng thời gian này thật sự cảm ơn cậu nhiều, hôm nào tớ mời cậu ăn cơm, đừng từ chối nhé, cậu gọi cả Hạ Ninh đi cùng nữa.” Tống Cảnh Minh nói.

 

Tống Tri Hòa đành phải gật đầu đồng ý.

 

Trước khi đi, Tống Cảnh Minh còn đưa cho cô một túi lớn đầy ắp đồ ăn vặt, bên trong là xoài sấy, mít sấy, và các loại đặc sản Hải Nam như dừa nước.

 

Ngày khai giảng, Hạ Ninh vừa thấy cô đã cho cô một cái ôm thật chặt. Mặc dù hai người vẫn thường xuyên trò chuyện, nhưng gặp mặt trực tiếp

 

thì cũng đã cách nhau cả tháng trời.

 

Giáo viên chủ nhiệm mở một cuộc họp lớp ngắn gọn, sau đó các cán sự môn và tổ trưởng kiểm tra bài tập nghỉ đông.

 

Thoắt cái đã đến thứ Sáu.

 

Tống Cảnh Minh hẹn buổi chiều tan học cùng nhau ăn cơm, để tránh ngại ngùng, cậu còn gọi thêm Trần Thư Văn.

 

Nhưng hôm nay Trần Thư Văn đến lượt trực nhật, nên bảo họ cứ đến chiếm chỗ gọi món trước, Trần Thư Văn sẽ đến sau.

 

Khi chuông tan học vang lên, toàn bộ sân trường đông nghịt người, có người đeo cặp sách vội vã đi ra ngoài, có người hẹn nhau đến sân bóng rổ chơi bóng, còn có người hẹn nhau ra ngoài trường xem phim.

 

Thời điểm mới khai giảng, việc học của các bạn học tương đối thoải mái, thoát ra khỏi những căn phòng học tù túng, ai nấy đều tràn đầy năng lượng.

 

Ba người cùng nhau đi ra ngoài trường.

 

Tống Cảnh Minh là lớp trưởng, mối quan hệ xã giao rất rộng, dọc đường gặp không ít người quen chào hỏi, cậu cũng cười đáp lại.

 

Hạ Ninh đang cùng Tống Tri Hòa nói về bộ phim mới chiếu, là một bộ phim thanh xuân vườn trường lãng mạn.

 

“Thật ra lớp trưởng của chúng ta, trông cũng rất đẹp trai, lại còn học giỏi nữa, có khí chất nam chính thanh xuân vườn trường lắm đấy.” Hạ Ninh nhân lúc Tống Cảnh Minh không để ý, lén lút nói, giọng hạ rất thấp.

 

Loading...