Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:03:26
Bữa tối là đồ ăn Trung Quốc. Đối với Tần Viện, người đã ở nước ngoài nhiều năm, tuy thỉnh thoảng cũng ăn đồ Tây, nhưng món ăn bà yêu thích nhất từ trong tâm khảm vẫn là đồ Trung Quốc.
Nguyên liệu nấu ăn được người chuyên trách mua từ siêu thị của người Hoa. Người giúp việc trong nhà là người Hoa, nấu ăn rất giỏi, Tần Viện
cũng tự tay làm vài món.
Ăn tối xong, Tần Viện lấy cớ họ mệt mỏi vì di chuyển đường dài nên bảo cả hai đi nghỉ sớm.
Phòng của hai người ở tầng hai, gần nhau.Vì tiện lợi nên Tần Viện ở tầng một, do đó tầng hai rất yên tĩnh.
Tống Tri Hòa kéo lê thân thể mệt mỏi về phòng. Vừa mở cửa ra đã thấy căn phòng được bài trí theo phong cách thiếu nữ rất rõ ràng, đầu giường còn đặt rất nhiều thú nhồi bông.
Đang định đi tắm, cô chợt nhớ ra hình như đồ ngủ vẫn còn ở chỗ Mạnh Dục Châu.
Lúc xuống xe, quản gia đã mang vali hành lý lên phòng ở tầng hai. Tống Tri Hòa gõ cửa phòng Mạnh Dục Châu.
Cửa nhanh chóng được mở ra. Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, sắc mặt trông không được tốt lắm: “Đến lấy vali hành lý à?”
Tống Tri Hòa gật đầu, thấy chiếc vali đặt ở cửa.
Cô kéo vali qua, nhưng không đi ngay mà hỏi Mạnh Dục Châu: “Chú Út, chú bị đau đầu ạ?”
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mày đang nhíu lại của anh. Thấy vẻ quan tâm trong mắt cô, Mạnh Dục Châu gật đầu.
“Vậy để cháu xoa bóp cho chú một chút.” Tống Tri Hòa nói: “Xoa bóp một lát sẽ đỡ hơn nhiều ạ.”
Mạnh Dục Châu không nói được cũng không nói không được, Tống Tri Hòa đi thẳng vào phòng, còn đóng cửa lại.
Phòng của Mạnh Dục Châu khác hẳn phòng cô, tông màu lạnh, bài trí cũng đơn giản hơn nhiều. Cô thậm chí cảm thấy nơi này chẳng khác gì khách sạn, lạnh lẽo, giống hệt khí chất của anh.
Trên chiếc bàn trước sofa đặt một chiếc laptop, màn hình vẫn còn sáng đèn huỳnh quang.
Mạnh Dục Châu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người cô.
Tống Tri Hòa chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu hồng phấn rất non, cả người tựa như đóa hoa đào tháng ba nở rộ, vô cùng bắt mắt.
“Chú cứ ngồi xuống trước đi ạ.” Cô nói.
Mạnh Dục Châu ngồi xuống sofa, tiện tay gập laptop lại.
Tống Tri Hòa đi đến sau lưng anh, đặt ngón tay lên huyệt thái dương của anh rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Trước đây cô đã từng cố ý xem video học hỏi, sau đó áp dụng kiến thức lý thuyết đó lên người Tống Nghĩa Viễn, hiệu quả cũng không tệ.
Mạnh Dục Châu cảm thấy những dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, anh từ từ nhắm mắt lại.
Tống Tri Hòa xoa bóp rất chuyên chú, không để ý những lọn tóc của mình theo động tác mà rủ xuống, lòa xòa trước ngực.
Người đàn ông cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua mặt mình, chạm vào da thịt, mang theo cảm giác ngưa ngứa tinh tế, là những sợi tóc.
Tựa như cành liễu xuân khẽ lay động trên mặt hồ, anh ngửi thấy hương thơm từ mái tóc cô.
Anh không lên tiếng bảo dừng, vẫn nhắm mắt, những giác quan khác như được khuếch đại vô hạn.
Tống Tri Hòa cũng không nói gì, cả phòng ngủ im phăng phắc. Cô xoa bóp khoảng mười mấy phút, cảm thấy ngón tay hơi mỏi, nhưng vì anh không lên tiếng nên cô vẫn tiếp tục.
Mãi đến khi cô ngáp một cái, Mạnh Dục Châu mới bừng mở mắt: “Được rồi.”
“Chú Út, chú thấy đỡ hơn chút nào không?” Anh ngồi thẳng người dậy, thấy Tống Tri Hòa đang nhìn mình. Đôi mắt kia vì buồn ngủ mà long lanh hơi nước, sáng ngời như tấm kính vừa được lau sạch.
Mạnh Dục Châu gật đầu: “Em về nghỉ sớm đi.”
“Vâng ạ, chú Út cũng nghỉ sớm nhé.” Chào xong, Tống Tri Hòa liền trở về phòng.
Sau mười mấy tiếng di chuyển, cô đã sớm mệt lử, nhanh chóng tắm rửa rồi chìm vào giấc ngủ say.
——-
Sáng hôm sau, lúc Tống Tri Hòa xuống lầu, Tần Viện đang ở dưới nhà cắm hoa.
Nghe tiếng bước chân của cô, bà cười rạng rỡ: “Mau tới ăn sáng đi cháu, có bánh bao nhân thịt, sandwich và cháo đấy.”
Hôm nay Tần Viện mặc một chiếc áo len ôm sát màu vàng nhạt, bên dưới là chân váy lụa dài in hoa, trông bà thật thanh lịch và trí thức.
Tống Tri Hòa ăn sáng xong, Tần Viện hỏi cô: “Cháu có biết cắm hoa không?”
Tống Tri Hòa lắc đầu, nhìn bó hoa trong tay bà đã bắt đầu thành hình, gồm hồng trắng và loa kèn hồng phấn, trông thật thanh đạm và trang nhã.
“Vậy để dì dạy cho cháu nhé.” Tần Viện vừa trò chuyện vừa chỉ dẫn kỹ thuật cắm hoa.
Qua lời Tần Viện, Tống Tri Hòa biết được Mạnh Dục Châu đã ra ngoài từ sáng sớm, không biết anh vội đi đâu.
Nguyên liệu cắm hoa hơi thiếu, Tần Viện liền dẫn cô ra sân sau. Tống Tri Hòa lúc này mới biết sân sau lại có một nhà kính trồng hoa.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua lớp kính, cả căn phòng bừng sáng.
Bên trong trồng không ít cây xanh, nhiệt độ ổn định giúp chúng không bị tàn úa giữa mùa đông, trông đầy sức sống như mùa xuân. Chính giữa đặt bàn trà và ghế, là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi uống trà.
Tần Viện dùng kéo cắt vài cành hoa còn e ấp nụ, rồi cùng Tống Tri Hòa đi ra sân trước.
Ăn trưa xong, Tần Viện nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Tuy Tống Tri Hòa đã từng đến Anh một lần, nhưng lần đó đến vội vàng, sự việc lại xảy ra đột ngột, chưa ở được bao lâu đã về nước, không kịp đi chơi cho thỏa thích.
Khoảng 1 giờ chiều, Tống Tri Hòa mặc áo khoác, cùng Tần Viện lên xe đi vào trung tâm thành phố.
Nói là đi dạo, nhưng thực tế Tần Viện cứ mua đồ cho cô mãi, còn bản thân bà lại chẳng mua gì. Cuối cùng Tống Tri Hòa phải lên tiếng xin thôi, bà mới dừng tay.
Trên đường, hai người còn dừng lại uống trà chiều rồi mới về. Sau một ngày ở cùng nhau, hai người đã thân thiết hơn rất nhiều.
Mạnh Dục Châu đang ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ bên ngoài: “Hai mẹ con đi đâu về đấy?”
Tần Viện cười nói: “Mẹ dẫn Tri Hòa đi dạo một chút, mua cho con bé ít quần áo.”
Quả nhiên, tài xế xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, hỏi Tần Viện: “Phu nhân, để ở đâu ạ?”
“Đợi một chút,” Tần Viện nói. Bà lấy ra vài chiếc túi từ một đống đồ, rồi lại rút ra một chiếc: “Mua cho con này.”
Sau đó nói với tài xế: “Số còn lại ông mang lên phòng cho cô bé nhé.” Tài xế không biết phòng ở đâu, Tống Tri Hòa cũng đi theo lên lầu.
Tần Viện nhìn bóng dáng Tống Tri Hòa, ý cười tràn ngập: “Con bé Tri Hòa này mẹ thật sự rất thích, tính tình tốt, lại lễ phép.”
Ánh mắt Mạnh Dục Châu cũng dừng trên người Tống Tri Hòa, không nói một lời.
“Mẹ nói này, con định khi nào thì tìm bạn gái?” Tần Viện đột nhiên hỏi: “Con cũng lớn tuổi rồi, thật sự không định kết hôn sao?”
Bà biết cuộc hôn nhân của mình có lẽ đã để lại bóng ma cho con trai, nhưng ở vị trí như vậy, nhiều khi vẫn phải tiến tới hôn nhân.
Bà cũng không để ý đến ngoại hình, gia thế của con dâu tương lai, chỉ cần con trai thích là được. Nhưng anh sắp 30 đến nơi rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Con không vội.” Mạnh Dục Châu chậm rãi nói, mắt nhìn vạt áo Tống Tri Hòa khuất dần cuối hành lang.
“Được rồi, mẹ không thúc giục con nữa.” Tần Viện cũng khá thoáng, trêu đùa: “Sau này con già rồi, để Tri Hòa nó phụng dưỡng con lúc về già.”
Ánh mắt Mạnh Dục Châu thoáng tối sầm lại, rồi ngay sau đó anh cười nhẹ: “Hay là để cô bé làm con dâu của mẹ nhé?”
Vẻ mặt anh trông không mấy nghiêm túc, Tần Viện xua tay, chỉ cho là anh đang nói đùa: “Đừng có đùa kiểu đó, con lớn tuổi rồi, không kết hôn thì thôi vậy.”
Nụ cười của Mạnh Dục Châu nhạt dần.
------oOo------