Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:03:50
Mạnh Dục Châu vừa đến công ty, trợ lý đã pha sẵn cà phê cho anh, sau đó báo cáo lịch trình hôm nay của anh.
Thật ra lịch trình anh đã nắm được đại khái, chẳng qua là nghe lại để ghi nhớ thêm một lần nữa.
Sáng nay có một cuộc họp quan trọng, người phụ trách các chi nhánh công ty và cổ đông đều sẽ đến tham dự, để báo cáo chi tiết tình hình kinh doanh nửa đầu năm, đồng thời đưa ra triển vọng cho các dự án nửa cuối năm.
Mạnh Dục Châu bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
Thái dương khẽ giật giật, anh đưa ngón tay lên day nhẹ.
Lúc này, trợ lý gõ cửa bước vào, thông báo cuộc họp sẽ bắt đầu sau năm phút nữa. Anh đặt tách cà phê xuống, cùng trợ lý đi về phía phòng họp.
Cuộc họp diễn ra không mấy thuận lợi, các cổ đông chia làm hai phe, bên nào cũng cho là mình đúng, bắt đầu tranh cãi vì một dự án. Đôi khi, những người trên thương trường cũng chẳng giữ được bao nhiêu phẩm chất, chửi bới nhau không còn chút hình tượng nào.
Mạnh Dục Châu lên tiếng can ngăn, cuộc họp tiếp tục. Tranh luận vẫn chưa dừng lại, chỉ là diễn ra theo một cách văn minh hơn.
Nghe một lúc, anh cảm thấy lòng dạ rối bời, nhìn đồng hồ, phát hiện cuộc họp đã kéo dài một tiếng, bèn cho nghỉ giải lao giữa chừng.
Ngồi trong phòng họp có chút ngột ngạt, anh liền sang khu nghỉ ngơi bên cạnh. Nơi này về cơ bản chỉ dành cho lãnh đạo cấp cao, nên vô cùng yên tĩnh.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, rèm cửa được kéo lên, đập vào mắt là bầu trời xanh thẳm và dãy núi trập trùng. Anh đứng trước cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa ngắm cảnh.
Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân, một người bước vào phòng nghỉ, cũng mặc vest đi giày da, là một thành viên tham gia cuộc họp lần này.
Mạnh Dục Châu có ấn tượng với người này, là Vương tổng đã tham gia cuộc họp thường niên lần trước.
Ánh mắt Mạnh Dục Châu dừng lại trên người ông ta, Vương tổng tiến lên bắt chuyện thân mật, rồi bày tỏ một vài ý kiến về các dự án.
Anh nghe có chút phiền, định tìm cớ rời đi thì nghe thấy Vương tổng nói:
“Suýt nữa thì quên chúc mừng Mạnh tổng, tôi có người thân ở trường Đại học Nam Thành, phụ trách công tác tuyển sinh, tình cờ phát hiện cô Tống đã được Đại học Nam Thành tuyển chọn, chỉ là kết quả chưa công bố thôi. Không ngờ cô Tống không chỉ xinh đẹp mà thành tích cũng tốt như vậy.”
Cái gọi là “tình cờ” trong miệng Vương tổng đương nhiên không phải tình cờ, ông ta đã luôn để ý, chỉ để có cơ hội nịnh bợ.
Mạnh Dục Châu không có tâm trạng nghe những lời khen ngợi ở nửa sau câu nói của ông ta, mà tập trung vào nửa đầu. “Cô Tống” trong miệng ông ta, anh đương nhiên biết là ai. Nhưng Tống Tri Hòa, từ khi nào lại đăng ký vào Đại học Nam Thành?
Nhìn thấy vẻ mặt hơi nghi hoặc của Mạnh Dục Châu, ông ta khó hiểu nói: “Anh không biết sao, hay là tôi nhận nhầm người rồi?”
Sắc mặt Mạnh Dục Châu sa sầm lại, Vương tổng sợ chạm phải vảy ngược của anh, vội tìm cớ chuồn đi.
Anh cảm thấy lòng dạ không yên, nhưng cũng biết mọi chuyện không phải là tin đồn vô căn cứ. Vương tổng đã dám nhắc đến chuyện này trước mặt anh, chứng tỏ ông ta có đủ tự tin người đó chính là Tống Tri Hòa.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Tống Tri Hòa. Không ai nghe máy.
Gọi đi gọi lại mấy lần đều có kết quả như nhau. Sắc mặt Mạnh Dục Châu hoàn toàn tối sầm lại.
Bây giờ là buổi sáng, điện thoại của Tống Tri Hòa luôn ở bên cạnh, chắc chắn sẽ rất nhanh nhìn thấy cuộc gọi của anh, hơn nữa, cô không có thói quen ngủ nướng.
Để đảm bảo an toàn, trong nhà ngoài ngõ đều lắp camera giám sát. Ngón tay anh lướt trên màn hình, chuyển sang camera phòng khách, tùy ý bấm vào vài điểm trên thanh tiến độ, vừa đúng lúc nhìn thấy Tống Tri Hòa đẩy vali hành lý từ phòng khách đi ra.
Thời gian hiển thị là 8 giờ 45 phút, ngay sau khi anh rời đi không lâu.
Tống Tri Hòa chỉ nói với anh buổi trưa ra ngoài ăn, nhưng cô lại kéo theo vali, tư thế này rõ ràng là muốn đi xa.
Anh nhanh chóng hiểu ra, cô không phải thật sự muốn ra ngoài ăn, mà là không muốn người giao cơm phát hiện cô không có ở nhà.
Dì Vương cũng không có ở nhà.
Tim Mạnh Dục Châu chùng xuống, sắc mặt lạnh như băng. Anh không ngờ Tống Tri Hòa lại dám giở trò ngay dưới mí mắt mình, lừa anh tự ý sửa đổi nguyện vọng đại học, lén lút bỏ nhà ra đi. Cơn giận gần như muốn nuốt chửng anh, anh siết chặt nắm tay, cơn đau từ móng tay c*m v** da thịt giúp anh giữ được chút lý trí bề ngoài.
Anh bấm điện thoại, ra lệnh cho cấp dưới cử người đến các sân bay và ga tàu hỏa để chặn lại.
Bước nhanh ra ngoài, vừa lúc chạm mặt trợ lý, anh buông một câu “Cuộc họp hủy bỏ” rồi đi về phía thang máy.
Trợ lý vốn định hỏi thêm một câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ, không dám hỏi thành tiếng, chỉ trong thoáng chốc ngây người, người đàn ông đã biến mất trong thang máy.
Mạnh Dục Châu đi thẳng xuống gara ngầm, phóng xe đến ga tàu cao tốc gần nhà nhất.
——-
Hôm nay Tống Tri Hòa có chút không may, đường đi thì thông suốt, nhưng đến ga tàu lại phát hiện tàu cao tốc bị trễ hơn mười phút.
Chờ thêm mười mấy phút cũng không sao, nhưng vì chưa thực sự lên được tàu, nên lòng vẫn có chút căng thẳng.
Ga tàu cao tốc người đến người đi, mỗi ngày đều diễn ra những màn chia ly và hội ngộ, Tống Tri Hòa nhìn nhiều nên trong lòng cũng có chút cảm xúc.
Tống Cảnh Minh không rời đi ngay, mà ở bên ngoài đợi cùng cô.
Cậu ấy không mua vé, không vào được phòng chờ, hai người đành đứng nói chuyện bên ngoài.
Tống Cảnh Minh liếc nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, có thể vào ga rồi đó.”
Tống Tri Hòa gật đầu.
Tống Cảnh Minh cởi chiếc áo khoác màu đen trên người ra, khoác lên người cô. Tống Tri Hòa khó hiểu nhìn cậu.
“Mặc vào chống nắng đi, buổi chiều nắng gắt lắm.”
Tống Tri Hòa không từ chối ý tốt của cậu, mặc áo vào, còn kéo cả khóa kéo lên.
Vóc người cô nhỏ nhắn, mặc áo của Tống Cảnh Minh trông quá rộng, vạt áo có thể che kín cả mông. Cậu khẽ cười, sau đó dùng ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt cô.
“Tống Tri Hòa.” Tống Cảnh Minh gọi tên cô.
Tống Tri Hòa đang định trả lời, bỗng nhiên bị kéo vào một vòng tay vững chãi. Tống Cảnh Minh ôm rất chặt, cánh tay cô đặt trên ngực cậu, có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ.
Thân thể thiếu niên tựa như cây cối xanh tốt mùa hè, tràn đầy sức sống mãnh liệt, trên người cậu cũng thoang thoảng mùi cỏ cây tươi mát.
“Tống Tri Hòa, tớ thích cậu, đừng nói là cậu không nhận ra.”
Cô nghe thấy cậu khẽ nói, giọng rất nhỏ, chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.
Tống Tri Hòa tuy chưa từng yêu đương, nhưng cô đương nhiên cảm nhận được ánh mắt và những hành động chứa chan tình cảm của cậu, chỉ là cô không thể đáp lại.
Thấy Tống Tri Hòa không nói gì, cậu như thở dài mà cười một tiếng, tiếp tục nói: “Chúc cậu hạnh phúc, Tri Hòa.”
Đây là lần đầu tiên cậu không gọi cả họ lẫn tên cô.
Tống Cảnh Minh nhanh chóng buông cô ra, cười nói với cô: “Mau vào ga đi.”
Tống Tri Hòa nhìn cậu lần cuối, Tống Cảnh Minh vẫn đứng tại chỗ, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô từng bước một đi về phía trước, cảm giác bước chân nặng trĩu.
Cô cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc lên, cô quay đầu lại.
Mạnh Dục Châu đứng cách đó vài bước, trên người vẫn mặc bộ quần áo sáng nay, chỉ là đã cởi áo khoác vest ra. Anh lặng lẽ đứng đó, nổi bật giữa đám đông hành khách kéo vali, tựa như đang ở một thế giới khác.
Sắc mặt anh rất bình tĩnh, một sự bình tĩnh khiến người ta sợ hãi, đôi mắt như chứa đựng băng giá, hóa thành dao, thành kiếm, thành tất cả những vật sắc nhọn, đâm thẳng về phía cô.
Tim Tống Tri Hòa co thắt lại, một luồng hơi lạnh từ sau lưng bò lên, tay chân lạnh ngắt.
------oOo------