Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:03:54

Tim Tống Tri Hòa đập thình thịch, lời đã nói ra không thể thu hồi.

 

Đôi mắt cô bất an chớp nhẹ vài cái, bàn tay siết chặt, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ, gắng gượng giữ bình tĩnh nhìn anh.

 

Mạnh Dục Châu sững sờ một chút, không ngờ cô lại nói ra những lời này, sắc mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: “Nếu em đã biết rồi, vậy thì tôi không còn gì để nói nữa.”

 

Tống Tri Hòa kinh ngạc khi anh thản nhiên thừa nhận như vậy, tr/ần tr/ụi phơi bày nội tâm của mình.

 

Đến khi nhìn thấy d*c v/ọng không chút che giấu trong mắt anh, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Gạt bỏ thân phận “chú út”, Mạnh Dục Châu là một người đàn ông bình thường đang độ tuổi sung mãn, còn cô chỉ là một học sinh vừa mới tốt nghiệp, tay trói gà không chặt, không có sức phản kháng.

 

Cô không nên xé toạc lớp vỏ bọc cuối cùng đó, để họ đối mặt với nhau bằng mối quan hệ nam nữ tr/ần tr/ụi.

 

Tống Tri Hòa bắt đầu hối hận về câu nói thiếu suy nghĩ của mình, lòng lập tức hoảng loạn.

 

Mạnh Dục Châu nhìn dáng vẻ cố gắng giữ bình tĩnh của cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy buồn cười, tiến về phía trước, ngón tay vu/ốt v/e gò má trắng nõn của cô.

 

Lực không mạnh không nhẹ, nhưng lại để lại một vệt đỏ rất nhạt trên má.

 

Người Tống Tri Hòa căng cứng, da đầu tê dại, cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều đang rùng mình, ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh giác: “Biến th/ái.”

 

“Ồ, nếu em đã gọi tôi là biến th/ái, vậy tôi có nên làm đúng như lời em nói không nhỉ.”

 

Mạnh Dục Châu cười khẽ một tiếng, vặn chéo hai tay Tống Tri Hòa ra sau lưng, ấn cô vào tường, đầu cúi xuống gần hơn.

 

Tống Tri Hòa dùng sức giãy giụa, nhưng vì sức anh quá lớn, không tài nào thoát ra được.

 

Mạnh Dục Châu dùng tay kia nâng cằm cô lên, áp môi mình lên môi cô, rồi dùng môi lưỡi ra sức nghiền ngẫm. Rất nhanh, môi Tống Tri Hòa đã đỏ ửng lên.

 

Bị một hơi thở xa lạ mà nguy hiểm xâm chiếm, đầu óc Tống Tri Hòa trống rỗng, toàn thân run rẩy, lại càng ra sức giãy giụa.

 

Mạnh Dục Châu đang chìm đắm trong cảm giác mềm mại của cô, nhất thời không đề phòng, lại bị cô thoát ra được.

 

“Chát” một tiếng, một cái tát giáng xuống mặt anh.

 

Người đàn ông bị đánh đến mức đầu hơi nghiêng đi, trên mặt hiện lên một vệt đỏ rõ rệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Gương mặt anh vốn đã sắc sảo, lúc này mày hơi nhíu lại càng tăng thêm vẻ xa cách và cảm giác áp bức khiến người ta run sợ.

 

Ngón tay vẫn còn cảm giác tê dại, xen lẫn chút đau đớn, Tống Tri Hòa lại cảm thấy hả giận, đồng thời cũng càng thêm sợ hãi.

 

“Mạnh Dục Châu, tôi gọi chú là chú út, chú không nên đối xử với tôi như vậy.”

 

Đây là lần đầu tiên Tống Tri Hòa gọi thẳng tên anh.

 

Mạnh Dục Châu lại không hề tức giận, đôi môi bị thấm ướt mang theo ánh nước, khiến gương mặt trông có vẻ quyến rũ hơn.

 

Đôi mắt đen láy bị cơ mặt khẽ tác động, long lanh những tia sáng vụn vặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, khiến người ta nảy sinh ảo giác kinh tâm động phách.

 

“Tri Hòa, dám tát tôi, em là người đầu tiên đấy.”

 

Mạnh Dục Châu nói thật, ông cụ nhà anh lúc còn trẻ là một nhân vật tàn nhẫn, rất có uy vọng.

 

Lúc Mạnh Dục Châu còn nhỏ, người khác đều phải kính nể anh ba phần, càng không ai dám bắt nạt anh.

 

Gia pháp trong nhà cực kỳ nghiêm khắc, có khi còn phải chịu trượng hình. Mạnh Dục Châu là người cứng cỏi, nhưng từ nhỏ đã xuất sắc, chưa từng bị đánh bao giờ.

 

Sau này tự mình gây dựng công ty, càng được người khác kính trọng hơn, trừ người thân trong nhà, hiếm khi có ai gọi thẳng tên anh, ngay cả ba của Tống Tri Hòa cũng phải gọi anh một tiếng “Cậu Mạnh”, vậy mà Tống Tri Hòa vừa rồi lại trực tiếp gọi anh là “Mạnh Dục Châu”.

 

Anh không cảm thấy tức giận, chỉ thấy mới mẻ.

 

“Tri Hòa, em quên rồi sao, chúng ta vốn dĩ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Nếu em tiếp tục làm cháu gái nhỏ của tôi, ở nhà họ Mạnh, cái tát này đã phải chịu gia pháp rồi đấy.”

 

Giọng anh dịu dàng hẳn đi, từ từ dẫn dắt, “Nhưng nếu em ở bên tôi, cái tát này chỉ có thể coi là chút gia vị tình thú mà thôi, không chỉ vậy, sau này Viễn Sơn, tất cả mọi thứ của tôi đều là của em.”

 

Ánh mắt anh trở nên đầy ẩn ý.

 

Tống Tri Hòa đã không còn tâm trí để tranh cãi, nhưng khi anh nhắc đến Viễn Sơn, lòng cô chợt thắt lại, bình tĩnh hỏi: “Cái chết của ba mẹ tôi, có phải có liên quan đến chú không?”

 

Cảm xúc phản ứng nhanh hơn lý trí, lời vừa nói ra cô mới ý thức được, mình lại thật sự nói ra điều đó.

 

Rất nhanh, sự kinh ngạc đó bị cảm giác nhẹ nhõm thay thế, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn tiếp tục giả vờ nữa.

 

Mang một bí mật trong lòng thật không dễ chịu, bí mật này không thể chia sẻ cùng ai, mỗi lần trong mơ cô luôn nhớ đến những điều đó, nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến tương lai của mình.

 

Trong mơ, gương mặt dịu dàng của Mạnh Dục Châu luôn hiện lên trước mắt cô, sự tốt đẹp của anh đối với cô giống như một bức tranh từ từ mở ra, lúc cô mất đi ba mẹ đã cưu mang cô, lúc cô ốm đau đã chăm sóc cô, mỗi ngày sớm tối đưa đón…

 

Mạnh Dục Châu đối với cô rất tốt, nhưng cô đã không chắc chắn mình nhìn thấy rốt cuộc là bộ mặt nào của anh.

 

Cô như cả người mềm nhũn dựa vào góc tường, đôi mắt ấy quật cường xinh đẹp, đầy thần thái, nhìn thẳng vào anh.

 

Cô đang đợi một câu trả lời.

 

Ánh mắt Mạnh Dục Châu trầm xuống, dường như ẩn chứa rất nhiều điều cô không hiểu, chút thần sắc đó thoáng qua rất nhanh, nhưng Tống Tri Hòa lại nhạy cảm bắt giữ được.

 

“Tri Hòa, ai nói cho em biết?” Giọng anh cũng trầm xuống, gương mặt trở nên nghiêm túc, tăng thêm một cảm giác uy nghiêm khó có thể lại gần.

 

Tống Tri Hòa không trả lời câu hỏi này, chỉ tiếp tục truy vấn: “Có phải không?”

 

Mạnh Dục Châu không nói gì.

 

Tống Tri Hòa tiếp tục truy vấn, giọng điệu ngày càng gay gắt, rất có ý hùng hổ dọa người.

 

“Cái chết của ba mẹ tôi không đơn giản như vậy, đúng không? Họ không phải chết vì tai nạn, mà là bị người ta hại chết, đúng không?”

 

“Có liên quan đến chú không?” “Đủ rồi.” Mạnh Dục Châu quát cô.

Anh nhìn thiếu nữ trước mắt, vẫn là thân hình non nớt, yếu đuối mang những đường cong nữ tính.

 

Nhưng chủ nhân của thân hình này sớm đã bất tri bất giác thay đổi, ánh mắt cô trong veo, mang theo khí chất kiên cường, lại khiến anh không dám nhìn thẳng.

 

Anh ý thức được, Tống Tri Hòa đã trưởng thành rất nhiều, cũng che giấu rất nhiều cảm xúc không ai biết. Ví dụ như lén lút bỏ nhà ra đi, ví dụ như giấu anh điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ.

 

Điều khiến anh không thể chấp nhận nhất, là cô không tin tưởng anh.

 

“Tại sao không cho tôi nói? Chú biết sự thật, hay là chú chột dạ?” Trong mắt cô hỗn loạn đủ loại cảm xúc, anh nhìn thấy sự phòng bị và chán ghét trong mắt cô.

 

Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh như vậy, ánh mắt phòng bị đó làm anh đau nhói.

 

“Tri Hòa, đừng điều tra nữa, chuyện này không có lợi cho em đâu.” Giọng Mạnh Dục Châu mềm xuống.

 

Cô vốn tưởng có thể nghe được lời biện giải từ miệng Mạnh Dục Châu, lại nghe được câu trả lời gần như là cam chịu.

 

Cảm giác mệt mỏi dày đặc bao trùm lấy toàn thân, cô bỗng nhiên không muốn nói gì nữa.

 

“Thả tôi đi.” Im lặng rất lâu, Tống Tri Hòa nói.

 

Lòng cô bây giờ rất rối loạn, nhưng bản năng cơ thể mách bảo cô, cô muốn rời đi.

 

“Tri Hòa, muốn rời xa tôi, đừng hòng.” Lời nói lạnh lùng, cứng rắn của Mạnh Dục Châu cắt đứt ảo tưởng của cô.

 

Muốn rời xa anh, không thể nào. “Rốt cuộc chú muốn thế nào?”

“Tri Hòa, tôi đã nói rồi, ở bên cạnh tôi.” Mạnh Dục Châu nói, “Bây giờ cảm xúc của em không ổn định, tôi cho em thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ.”

 

Nói xong, anh liền rời khỏi đó.

------oOo------

 

Loading...