Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nghe Gió Nam Thổi

Chương 4



14

Ngày kết thúc hợp tác với công ty Bạch Thân, Bạch Thần cũng có mặt. Đó là lần đầu tiên tôi gặp hắn sau ngày hôm đó, thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, khuôn mặt trắng bệch không một chút máu.

Tuy nhiên, lần này hắn chỉ đứng yên một bên, không có ánh mắt hay động tác dư thừa nào.

Khi sắp đi, hắn gọi tôi lại.

“Thính Thính, tên Nam Phong đó không đơn giản đâu.”

Tôi không biết hắn muốn nói gì, trong mắt tôi, Nam Phong đơn giản hơn hắn nhiều.

“Nếu một ngày nào đó em nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, muốn rời bỏ hắn, anh sẽ giúp em.”

Những lời đó cứ vang vọng trong đầu tôi, tôi nhìn Nam Phong đang đấu trí đấu dũng với con cá trong bếp, phủ nhận lời nói của Bạch Trần, Nam Phong chỉ là người sói hung dữ bên ngoài, nhưng nội tâm lại hay ghen tuông và thích nũng nịu mà thôi.

Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng Bạch Thần lại bắt cóc tôi.

Một chiếc khăn tay tẩm thuốc, khiến tôi bất tỉnh và đưa tôi đến một kho hàng cũ nát.

“Suỵt, lát nữa em sẽ thấy đấy.”

Hắn cười bịt miệng tôi lại, cùng tôi vào chiếc thùng gỗ bên cạnh.

Tôi bị kìm chặt không thể cử động, nhìn qua khe hở của thùng gỗ, tôi thấy một nhóm người mặc đồ đen đi vào.

Một đôi giày da quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi, đó là giày của Nam Phong.

Trên dây giày da đen có một bông hoa nhựa đỏ, là do tôi vô tình buộc vào.

Bọn họ kéo một người tiến vào kho hàng, quần áo màu đen nhìn không ra vết máu, lại ngăn không được mùi máu tanh lan tỏa.

Y ngồi xổm xuống, tôi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chính là Nam Phong.

Không còn sự dịu dàng ngày nào, bàn tay đeo nhẫn cưới, siết chặt khuôn mặt của người đó.

Tôi như bị ném xuống biển, rõ ràng rất gần, nhưng dường như không nghe rõ họ nói gì.

Đó không phải là Nam Phong của tôi, Nam Phong của tôi sẽ không tàn nhẫn như vậy.

“Thính Thính, nhìn thấy anh ta như vậy, em còn chấp nhận được không?”

Tôi nhìn Nam Phong lau tay dính máu vào áo của người đó, vẫy tay, những người bên cạnh lại kéo người đó đi.

“Thính Thính, loại người như vậy, làm sao xứng đáng làm chồng em được?”

Chiếc khăn tay lại đưa gần mũi tôi, tỉnh dậy lần nữa là ở trong phòng nghỉ của công ty.

Nhìn vào kim đồng hồ, tôi mới chắc chắn rằng mình đã bị Bạch Thần bắt cóc một thời gian.

Nhưng dường như không ai phát hiện ra tôi đã mất tích vài tiếng đồng hồ.

Chưa đến giờ tan sở, tôi đã rời khỏi công ty và về nhà.

Đôi giày da đó nằm yên lặng trong tủ giày, rất sạch sẽ.

15

Nam Phong không ở nhà, tôi nằm trên sofa.

Rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả.

“Vợ ơi, sao hôm nay tan làm sớm vậy?”

Y đặt rau trong tay xuống, ôm lấy tôi trên ghế sofa.

Tôi nhìn vào khuôn mặt y, đưa tay véo má y.

“Sao thế, ra ngoài nửa ngày là không nhận ra anh rồi à?”

“Nam Phong, anh có giấu giếm gì em không?”

“Có.”

Tim tôi như ngừng đập.

“Hôm qua thật ra anh không mua được bánh ngọt Viễn Ký mà em thích, mua của Mã Ký, không nói với em.”

Y giả khóc cọ lung tung vào ngực tôi.

“Vợ ơi, em có thể tha thứ cho anh không?”

“Còn chuyện gì giấu em nữa không?”

Y ngẩng đầu lên khỏi ngực tôi.

“Thật ra nghề nghiệp của anh không tốt, vẫn không dám nói với em.”

Tôi luôn cảm thấy y chỉ là một kẻ lang thang thất nghiệp.

“Anh là thủ lĩnh mới của tộc người sói, thật ra anh không muốn, là bố anh, ông ấy già rồi muốn đi theo vợ, nên ném cho anh.”

“Anh chỉ muốn làm chồng toàn thời gian của em. Tộc người sói động một chút là họp, hôm nay xử lý công việc, mai xử lý kẻ phản bội. Phiền phức quá, người ta không muốn làm chút nào.”

Tôi nghe y thao thao bất tuyệt kể hết lý do tại sao làm thủ lĩnh tộc người sói, đến việc hôm qua y đã làm gì, tại sao lại làm.

Ngay cả chuyện hồi nhỏ thi nhau tè, y cũng kể ra.

Tôi nghe đến mức đầu óc ong ong.

Nam Phong thấy tôi không có biểu cảm gì, cả người con sói là y như muốn tan nát, nước mắt lưng tròng quỳ xuống bên cạnh ghế sofa nhìn tôi.

“Vợ ơi, em có thể tha thứ cho anh không? Anh thật sự sai rồi.”

Tôi cắn mạnh vào môi dưới của y, vị tanh lan tỏa trong khoang miệng của cả hai.

“Đây là hình phạt.”

Tai của Nam Phong không kiểm soát được, ló ra ngoài.

“Anh hơi muốn…”

“Không, anh không muốn.”

“Nhưng mà Tiểu Nam Phong rất đáng thương, hôm nay anh sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Tôi đỡ eo bủn rủn, trong lòng mắng tên lừa đảo Nam Phong kia.

15
Bạch Thần đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì kim chủ của hắn bị phơi bày.

Đó là một người đàn ông trung niên, đeo kính, trông nho nhã và dễ gần.

Đoàn đội của hắn đã đưa ra lời giải thích, thành công lấy lại hình ảnh cho hắn.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu, nhiều thứ hơn nữa đã bị phơi bày.

Một số bức ảnh, video không thể tả được, lan truyền nhanh chóng.

Trong cuộc họp báo Bạch Thần đã rơi nước mắt kể về việc hắn bị người đàn ông đó cưỡng bức như thế nào.

Hắn đã tự tử nhiều lần, hủy hoại bản thân nhiều lần như thế nào, và cuối cùng đã khó khăn thoát khỏi bóng tối đó ra sao.

Vì người liên quan kia vẫn không lên tiếng, nên bị mọi người cho rằng có tật giật mình.

Bạch Thần thành công giành được sự đồng tình của khán giả.

Tuy nhiên, rất nhanh, mọi người đã lật đổ sự đồng cảm đối với hắn.

Cảnh sát đã phát hiện một người phụ nữ bẩn thỉu, tay chân bị gãy bị xích sắt trói buộc trong tầng hầm của hắn.

Tuy nhiên, tôi vẫn nhận ra cô ta, đó là Lục Anh.

Có lẽ tinh thần của cô ta đã sụp đổ rồi, cô ta ngoại trừ lớn tiếng mắng chửi Bạch Thần thì không còn biết gì nữa.

Cảnh sát đã lục soát rất nhiều nơi, không tìm thấy Bạch Thần.

Hắn, người mà trong mắt mọi người là yếu đuối, không biết bằng cách nào đã thoát khỏi sự truy bắt lùng sục khắp nơi của cảnh sát, cũng không biết làm thế nào lại trốn vào được tủ quần áo nhà tôi.

16
Hắn co ro trong góc tủ quần áo, đôi tai trắng muốt xinh đẹp đã bị mất một phần, quần áo trên người bẩn đến mức không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Trước khi tôi kịp phản ứng, hắn đã giơ móng vuốt sắc nhọn lên cổ tôi.

Rèm cửa được kéo kín mít, căn phòng tối om, tôi bị buộc phải ngồi trong lòng hắn, nghe hắn kể về những chuyện đã xảy ra sau khi hắn rời đi.

Đó là tuần đầu tiên hắn ta rời đi, Lục Anh đã bán hắn cho một ông già có sở thích kỳ lạ.

Hắn bị chuốc thuốc, đưa lên giường của người đàn ông đó, hắn tìm đến Lục Anh để đối chất, nhưng lại phát hiện cô ta đang nằm cạnh người đàn ông khác.

Bạch Thần không còn sức để chống lại họ, chỉ có thể mặc cho họ đưa mình lên giường của người khác, đổi lấy tiền để tiêu xài.

Cho đến khi hắn bám được vào người đàn ông có quyền có thế kia, hắn có tiền có quyền, nhốt Lục Anh vào tầng hầm, còn người kia thì ném cho chó ăn.

Tôi cứng người ngồi trong lòng hắn, chỉ mong Nam Phong nhanh chóng trở về.

Ngoài kia tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi, cảnh sát cầm loa kêu gọi.

“Bạch Thần, hãy buông con tin ra, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.’

Hắn không nghe lọt chữ nào, đắm chìm trong cảm xúc của mình, lại bắt đầu kể về những việc mình gặp phải, kể về hối hận của mình, kể về sự căm hờn của mình.

“Thính Thính, chúng ta cùng chết có được không?”

Bạch Thần điên cuồng cười, vuốt sắc nhọn cắt qua cổ tôi, hắn hơi dùng sức khảm sâu vào。

“Chúng ta cùng chết, chết rồi chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Rõ ràng hắn đang cười, nhưng mắt lại rơi lệ, cười quá lâu, hắn ho mạnh ra một ngụm máu, phun trên áo hồng nhạt của tôi.

“Xin lỗi, anh lau sạch cho em được không?”

Máu của tôi, máu của hắn đan xen trên chiếc áo sơ mi hồng nhạt, hắn dùng sức chà ngược lại làm cho vết máu càng lớn hơn.

“Xin lỗi, xin lỗi, làm bẩn em rồi.”

Tôi cảm nhận được tính mạng mình dần xói mòn, mí mắt trở nên nặng nề.

Cửa sổ bị đập vỡ, Nam Phong hình sói lao đến như tia chớp đè Bạch Thần xuống, vuốt sắc nhọn rút khỏi cổ tôi, tôi cảm thấy máu chảy nhanh hơn.

“ Thính Thính đừng ngủ, van xin em, đừng ngủ.”

“Van xin em, đừng bỏ rơi anh.”

Nam Phong ôm tôi khóc rống lên, tôi vẫn không nhịn được nhắm mắt lại.

Cấp cứu ở bệnh viện một tuần, tôi mới tỉnh lại.

Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, ánh mặt trời có chút mơ hồ chiếu vào tay tôi.

“Thính Thính, em đang nghĩ gì vậy?”

Tôi nhìn Nam Phong đang vẫy đuôi bên giường bệnh.

“Em vẫn luôn cho rằng anh là chó, không ngờ anh thật sự là sói.”

Cái đuôi to đang vẫy cũng không vẫy nữa, ánh mắt tràn ngập tổn thương.

Ngoại truyện

1.

Gần đây, Nam Phong và vợ y xảy ra chút mâu thuẫn.

Không phải là mâu thuẫn lớn, chỉ là vợ y thấy y rụng lông quá nhiều, khắp nhà đều là lông của y, nên muốn tạm thời ở riêng một thời gian.

Vì thế, Nam Phong đã tìm kiếm thuốc cổ truyền trị rụng lông ở khắp nơi.

Bây giờ, Nam Phong không chỉ bị vợ chê rụng lông mà còn bị chê cả người toàn mùi thuốc.

2

Nam Phong muốn làm ầm ĩ ly hôn với Mạnh Thính Thính.

Lý do nói ra rất buồn cười, y cảm thấy giữa họ không còn tình yêu nữa. Mạnh Thính Thính gần đây mê mẩn nam chính trong một bộ phim truyền hình, đã nhiều ngày không “lật thẻ” của y.

Vì vậy, Nam Phong rất đau lòng, triệu tập thuộc hạ của mình để họp.

Một nhóm người sói mặc vest đen, để lộ tai và vẫy đuôi, đưa ra ý kiến cho Nam Phong.

Tiếng kêu của một chú vịt cao su khiến mọi người ngừng suy nghĩ.

Chú sói con rúc vào lòng bố, bóp con vịt cao su.

“Lão Ngô, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, anh đến đây để làm việc, không phải để trông con.”

Người đàn ông ngượng ngùng gãi đầu, rồi đưa con vịt cao su lại cho chú sói con.

“Vợ tôi gần đây mang thai đứa thứ hai, rất vất vả. Dù sao chúng ta đi làm không phải ra ý kiến cho đại ca dỗ vợ vui thì cũng là ra ý kiến cho đại ca dỗ vợ vui mà.”

Lão Ngô bị đuổi ra khỏi phòng họp, cuộc họp tiếp tục.

Có người đưa ra ý kiến của mình.

“Đại ca, nếu không hai người ly hôn đi, để cho cô ấy biết cái giá phải trả khi mất đi anh.”

Ý tưởng này được rất nhiều người hùa theo.

Nhưng mà rất nhanh đã bị Nam Phong cho một phiếu phủ quyết.

“Mẹ kiếp, tao cái gì cũng cho cô ấy rồi. Bây giờ nói ly hôn là ly hôn.”

“Tao ly hôn rồi, tao là second hand, tao còn gì nữa?”

“Mày xxx…”

Cuối cùng, cuộc họp kết thúc trong tiếng “beep beep” của Nam Phong, mọi người quyết định sau này sẽ không bao giờ đưa ra ý kiến cho y nữa, vợ của y, y tự đi mà dỗ.

Chương trước
Loading...