Nghe Nói Cô Ta Rất Điên
Chương 1
1.
“Cảm ơn các anh trai đã tặng quà.”
Tôi vừa mới bước vào phòng ngủ, đã lập tức nghe được bạn cùng phòng Vương Mạn Mạn đang nói lời cảm ơn ngọt ngào.
Nhìn lướt qua bàn của cô ta lại tình cờ thấy được cả tá quà tặng đang hiện trên giao diện livestream.
Ngay sau đó, cô ta quay đầu nhìn qua, cười nói với tôi: “Thích Ngôn, cậu về rồi à.”
Vừa nhìn thấy mặt mình xuất hiện trên livestream, tôi lập tức nghiêng người sang chỗ khác.
“Vương Mạn Mạn, cậu có thể đừng quay tôi trong lúc cậu phát sóng trực tiếp được không?”
Tôi nói: “Giờ cậu tắt livestream đi, tôi có chuyện muốn cùng cậu bàn bạc.”
” y da, thực xin lỗi.” Cô ta cười tủm tỉm hư tình giả ý che camera lại.
Hơn nữa còn tỏ ra tủi thân nói: “Tại tớ trở về phòng trước, thiết bị là do tớ đặt ở đây chứ không phải cố tình quay camera sang phía cậu đâu.”
“Uầy, tớ cũng đâu muốn, Ngôn Ngôn à, lần sau tớ mời cậu đi ăn cơm nha, đừng giận tớ mà.”
Sao lại không giận cho được?
Tôi nén lửa giận đang bốc phừng phực trong lòng: “Vương Mạn Mạn, đừng tưởng tôi không biết những chuyện cậu làm!”
Tuy rằng hiện giờ ai cũng có thể trở thành chủ phòng livestream nhưng nếu livestream ở phòng ký túc xá nữ nhất định sẽ gặp rất nhiều chuyện bất tiện.
Nửa tháng trước, từ lúc cô ta bắt đầu phát sóng trực tiếp thì toàn bộ phòng ngủ của chúng tôi đã loạn đến mức gà chó không yên.
Mới đầu, cô ta chỉ phát trực tiếp tầm hai tiếng sau tiết học buổi chiều, cả đám bọn tôi cũng chẳng thấy phiền hà gì, thậm chí có lúc chúng tôi còn chả ở lại ký túc xá, nên cứ thôi cho qua.
Nhưng sau đó, thời gian cô ta phát trực tiếp càng lúc càng lâu, thậm chí có lần đến tận lúc trời hửng sáng, vừa ca hát vừa nhảy múa làm cả phòng rùm beng lên.
Với tư cách là trưởng phòng ký túc xá, tôi đã nhắc nhở cô ta, nhưng chỉ ngưng được hai ngày là cô ta lại tiếp tục.
Hơn nữa còn dữ dằn hơn.
Nhảy múa ca hát đã đành, cô ta còn quay những cảnh riêng tư trong ký túc xá, coi đó thành nội dung phát sóng.
Làm sao mà tôi biết được ư?
Chẳng qua là hôm nay lúc đi trên đường, tôi bỗng nghe được cuộc trò chuyện bâng quơ cợt nhã của hai nam sinh…
“Không ngờ tới Thích Ngôn nhìn đơn thuần thế mà lại mặc đồ lót quyến rũ ghê.”
“Mày nói Thích Ngôn bên lớp 2 đấy à?”
“Còn có ai ngoài cậu ta à? Mày nói xem, nếu cô ta mặc thành thế kia… khặc khặc…”
Tôi bước tới cho thằng cợt nhả đó một cái tát.
Đá hắn ta nằm sải lai trên mặt đất, rồi gằn hỏi xem hắn ta đang nói bậy cái gì đó.
“Tự cậu mặc mà còn không cho tôi nói, tôi nói bậy cái gì? Cậu xem cho rõ đi…”
Nam sinh đó bị tôi đánh tới ám ảnh, cầm điện thoại lên cho tôi xem.
Tôi vừa xem, suýt chút nữa tức nổ phổi mà chết.
Trên đó là một đoạn phát sóng trực tiếp, ghi lại cảnh Vương Mạn Mạn đang ca hát nhảy múa, còn tôi đang đứng phía sau mở tủ lấy quần áo đi tắm rửa, sau đó có một xíu thời gian bị tua chậm, làm lộ ra đồ lót bên dưới lớp quần áo.
Đó đâu chỉ là tất cả, tôi xem hết những video khác.
Tới lúc này mới phát hiện ra, bốn người trong ký túc xá của chúng tôi, ngoại trừ Vương Mạn Mạn, ai cũng bị cô ta quay lén.
Những thứ chúng tôi đặt trên giường ngủ, trên bàn, trong tủ quần áo riêng tư, thậm chí cả những thói quen nhỏ, bao gồm cả chuyện chúng tôi không kéo rèm lại trong lúc ngủ, đều bị cô ta quay lại!
Bên dưới còn có cả bình luận của giang cư mận…
【Giường 3 mới ngoáy mũi.】
【Ha ha ha, giường 2 đang nặn mụn.】
【Giường 4 đang ngủ mà còn chảy nước dãi nữa ha ha ha!】
【Giường 3 mặc quần con hình gấu nhỏ đáng yêu quá, tôi thích.】
【Tôi thích giường 4 cơ.】
【Vẫn là giường 2 tiết kiệm, vớt bị rách cũng chả chịu thay.】
【Tất cả dừng tranh, cái nào anh cũng thích, thích nhất là các cô em chỉ mặc đồ ngủ trong ký túc xá!】
【Thú dzị đó! Đây là trường nào thế, thật muốn xem xem ở bên ngoài các cô ấy trông thế nào.】
2.
Càng xem tôi càng tức giận, tôi ném điện thoại vào mặt của gã nam sinh đó, hung hăng cảnh cáo hắn ta một trận, sau đó nhanh chóng chạy về ký túc xá tìm Vương Mạn Mạn tính sổ.
Hiện tại cô ta còn giả đò tủi thân.
Còn nói cô ta về trước?
Tôi giận đến bật cười, nhớ tới mỗi lần cảnh riêng tư của chúng tôi bị lộ trên livestream là lại có một đống quà tặng ồ ạt gửi tới, nghĩ thôi đã thấy đầu xì khói.
“Nếu cô còn có chút gì gọi là liêm sỉ thì tắt livestream ngay cho tôi!”
Tôi không muốn phô ra những chuyện này trên livestream, cũng chẳng muốn để cô ta thu được lợi lộc gì.
“Tôi không tắt đấy thì sao, cậu dựa vào đâu mà kêu tôi tắt?” Cô ta lớn tiếng nạt lại.
Tôi cười lạnh: “Thề chết không nhận đúng không?”
“Không đấy thì…. Cô làm gì đó hả Thích Ngôn!”
Tôi mặc kệ cô ta, đưa tay ra đẩy cô ta sang một bên, thẳng tay ấn tắt phát sóng trực tiếp.
“Thích Ngôn!” Giọng nói bén nhọn của cô ta vang lanh lảnh, sau đó đẩy tôi ra, định tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Nào dễ như thế, tôi có cho chưa?
“Tôi làm gì à? Vương Mạn Mạn, trước đây cô livestream làm phiền bọn tôi thì thôi đi, giờ cô còn dám đem sinh hoạt riêng tư của bọn tôi phát trực tiếp?!”
Cô ta sửng sốt một chút, sau đó đúng tình hợp lý nói: “Ở đâu ra, tôi chỉ phát sóng trực tiếp bình thường, đúng lúc ở trong phòng nên quay dính mấy người, thế còn có thể trách tôi sao?”
Không trách cô chẳng lẽ trách tôi?
Lời ngụy biện thế này cũng dám nói?
Lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, tôi chẳng thèm quan tâm nữa: “Những chuyện cô làm trong mấy ngày nay đã ảnh hưởng đến sinh hoạt của bọn tôi, Vương Mạn Mạn, tôi nói cho cô biết. một là cô ngừng phát trực tiếp, hai là lập tức dọn ra khỏi phòng ký túc xá này!”
“Dựa vào đâu?”
Cô ta nói: “Tiền ăn ở là tôi tự trả, bình thường chi phí tôi cũng chia đều với các người, còn mời các người ăn cơm, dựa vào đâu cô bắt tôi dọn đi!”
“Cô đừng nói như thể tôi chưa mời cô đi ăn hay chia đều hoá đơn với cô! Tôi mặc kệ, hoặc là cô ngừng livestream hoặc là cô cút đi cho tôi!”
“Không cho phát sóng thì tôi cứ phát sóng đấy!”
Dứt lời, cô ta đẩy tôi ra định mở phát sóng trực tiếp.
Mới mở thì tôi lại tắt.
Cô ta muốn mở lại thì tôi nhào luôn vào cô ta.
Tôi nắm tóc cô ta, cô ta véo ngực tôi, tôi cấu cánh tay cô ta, cô ta đá một cú vào bung tôi, tôi một chiêu cô ta một chiêu.
“Ê này, Thích Ngôn, Vương Mạn Mạn, hai cậu làm sao đấy?”
“Sao lại đánh nhau thế này, bình tĩnh, bình tĩnh trước đã, có chuyện gì từ từ nói!”
Cuối cùng những bạn cùng phòng ở giường số 2 với số 3 đã ngăn hai chúng tôi lại.
Giường 3 ôm lấy tôi, giường 2 ngăn Vương Mạn Mạn lại.
Mới can ngăn còn chưa kịp nói gì thì Vương Mạn Mạn đã cầm cái bình nước ở trên cái bàn gần bên cạnh cô ta, xối hết nước lên trên người tôi.
Làm tôi ướt như chuột lột từ đầu đến chân!