Nghe nói trời sắp mưa - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:10:06
Sau khi Văn Tuấn rời , vẫn còn ngẩn ngơ.
Những lời gần như tỏ tình của khiến kịp trở tay.
nhanh nghĩ thông suốt.
Đó coi là tỏ tình. Anh chỉ là… giống Lữ Ương Nhiên.
Tam quan* của với rằng, ngủ với thì trách nhiệm.
(*Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan – thường dùng để chỉ hệ tư tưởng, lối sống.)
Vì phép lịch sự, mới như .
— Chứ hẳn là thích đến mức nào.
Về phía Lữ Ương Nhiên, xóa .
Cậu nghĩ Văn Tuấn thành “nhiệm vụ”, nên xóa một chút do dự.
Chỉ là rằng, Văn Tuấn lén , tự thêm bạn.
Nửa tháng ,
đến trường của Lữ Ương Nhiên thủ tục nhập học.
Trước đây học đại học ở thành phố B.
Để thể gặp Lữ Ương Nhiên ngoài đời, cố gắng xin suất trao đổi .
Bây giờ, việc học vẫn tiếp tục.
Chỉ là và Lữ Ương Nhiên, chẳng còn quan hệ gì nữa.
Sau khi tất thủ tục, một chị khóa dẫn tham quan khuôn viên trường.
Khi qua bảng vinh danh bên cạnh nhà ăn,
thấy một bức ảnh đầy khí thế.
Lữ Ương Nhiên hất cằm, tóc tai ngổ ngáo, khóe môi nhếch lên một bên,
toát một kiểu “ xa” kiêu ngạo.
Chị khóa :
“Đó, chính là tiểu bá vương nổi tiếng của trường bọn chị – Lữ Ương Nhiên.
Nhà quyền thế ở thành phố A , nhất là em đừng dây .”
“Cậu mà cũng lên bảng vinh danh? Học giỏi lắm ?”
“Không ,” – chị tỉnh bơ –
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghe-noi-troi-sap-mua/chuong-7.html.]
“Nhà giàu, quyên góp xây một cái thư viện.”
“Vậy… còn ?”
Ngay bên cạnh ảnh Lữ Ương Nhiên chính là Văn Tuấn.
Chị khóa :
“Chậc, Văn Tuấn mới thực sự là học bá. còn khó đối phó hơn cả Lữ Ương Nhiên.”
“Ý chị là ?”
Chị động tác “suỵt”, hạ thấp giọng đầy thần bí:
“Nghe Văn Tuấn là hồng tam đại*, cả nhà đều quan,
ngay cả Lữ Ương Nhiên gặp cũng gọi là ‘’.”
(*Hồng tam đại: chỉ những thuộc thế hệ thứ ba của gia đình cách mạng/quyền lực.)
Thảo nào.
Người ăn sợ quan chức – quá hợp lý.
Trong ảnh, khuôn mặt Văn Tuấn bỗng trở nên xa cách.
và chị khóa tiếp tục về phía nhà ăn.
Trà Đá Dịch Quán
Một nam sinh chạy từ đối diện tới.
Cậu cao, tóc nhuộm bạc xám, mấy sợi tóc dựng ngược đầy cá tính.
Chị khóa khẽ thúc tay :
“Đó chính là Lữ Ương Nhiên.”
Lúc , Lữ Ương Nhiên đang chuyện điện thoại:
“Anh Văn, ăn cơm ? Em mang ít đồ về cho nhé, giờ em đang—”
Cậu đột nhiên thấy , khựng .
Đôi mắt chậm rãi mở to, sáng rực lên.
Trong khoảnh khắc đó, gần như nghi ngờ —
chăng Lữ Ương Nhiên nhận ?
ngay giây tiếp theo —
“Đ** , Văn, đoán xem nào!
Em thấy một đại mỹ nữ!
Chuẩn gu thẩm mỹ của em luôn — đại! mỹ! nữ!”