Nghênh Xuân
Chương 1
1
Ta là một trong những mỹ nhân được dâng hiến cho bạo quân.
Vừa bước vào cửa điện, bạo quân liền cười lạnh lùng:
“Thở ồn ào quá, lôi ra ngoài ch.ém đ.ầu đi.”
Haha.
Thân thể cứng ngắc, hóa ra là sắp ch.ết.
Mỹ nhân đứng bên cạnh ta run lên bần bật trước lời nói của bạo quân.
Đôi mắt long lanh như nước mùa thu ầng ậng lệ, ngón tay siết chặt tà váy, nàng buồn bã cất lời:
“Triệu Dịch …”
Lời nói dứt xuống, cả điện bỗng chốc quỳ rạp xuống đất.
Vi phạm kỵ húy của bạo quân, khiến bạo quân tức giận, tất cả mọi người trong điện này đều có thể bị ché.m đầ.u.
Muốn ch.ết sao.
Quỳ hồi lâu, đầu gối đau nhức.
Bạo quân ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt tối sầm lại.
Nàng cắn môi nhìn thẳng vào hắn.
Bạo chúa bước xuống đài cao, bóp lấy cằm nàng, ánh mắt lại tối sầm xuống:
“Khương Phù, ngươi thế mà còn dám quay lại.”
“Ngươi không sợ trẫm g.iết ngươi sao?”
Ta càng vùi đầu sâu hơn.
Chỉ sợ hắn ta nổi điên, chỉ tay vào ta nói “Cả nhà ngươi cũng ch.ết theo luôn đi!”
Khương Phù không nói gì, nước mắt lăn dài, lao vào lòng Triệu Dịch, đôi tay mảnh mai ôm lấy vòng eo thon gọn của vị hoàng đế.
Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ xinh đẹp.
“Được rồi, vậy ngươi cứ gi.ết hết đi. Thay vì hành hạ lẫn nhau như thế này, thà c.hết còn hơn.”
…
Trời sập nhờ miệng là nhờ cái miệng ngươi đó.
Ta lặng lẽ lùi về sau lưng Khương Phù.
“Ngươi không sợ chết, vậy bọn họ thì sao?”
Triệu Dịch ánh mắt âm trầm, quét nhìn mọi người trong điện.
Ôi mẹ ơi.
… Xin lỗi, ta đột nhiên thấy không được khỏe, nên xin phép không tham gia hoạt động lần này nhé.
Khương Phù đẩy hắn ra, chắn trước mặt ta:
“Không được! Ta sẽ đi với ngươi, ngươi buông tha cho họ đi!”
Nói rồi ngoảnh đầu hét về phía ta:
“Trần Hạnh tỷ, mau chạy nhanh đi——”
Ta nhìn nàng một cái thật sâu, rồi quay đầu bỏ chạy.
Hi hi.
Lại thêm một ngày sống nữa rồi~
“Trẫm xem ai dám để nàng ta chạy!”
Thị vệ nhận được lệnh của bạo quân, cầm kiếm chặn ta lại.
Lưỡi kiếm nhọn chĩa thẳng vào cổ họng ta.
… Không vui nha mấy cha.
2
“Đi đi!”
“Trẫm xem ai dám!”
…
“Đi mau!”
“Ai dám!”
Lưỡi kiếm của thị vệ nhấp nhô lên xuống như giã gạo.
Đủ rồi!
Dừng cái trò hề này lại giùm ta cái!
Ta và thị vệ nhìn nhau, ta dè dặt hỏi:
“Hắn ta đã bị thế này bao lâu rồi?”
Thị vệ mặt không cảm xúc:
“Lúc nào cũng như thế đấy.”
Xin chân thành bày tỏ lòng cảm thông với các ngươi nha.
Từ công công mỉm cười, vui vẻ nói:
“Đã lâu rồi không thấy Hoàng thượng vui vẻ như vậy.”
?
Hả?
Thị vệ tóm lấy cổ áo sau của Từ thái giám, kéo lê ông ta ra khỏi đó.
“Ra đây mau, ngươi có dở hơi không thế?”
3
Khương Phù nhượng bộ:
“Ta sẽ theo ngươi về cung, nhưng ngươi không được tùy ý gi.ết người nữa.”
Bạo quân hài lòng, bạo quân hân hoan, bạo quân nhìn ta nói:
“Được, nhưng ả ta nhất định phải chế.t hôm nay.”
“Ngươi dám lần đầu tiên chống lại trẫm chỉ vì ả ta! Ả ta đáng ch.ết!”
o.O
Ý của ngươi là muốn gi.ết ta để mua vui sao?
Thật quá đáng! Ngươi nói cái mẹ gì vậy!
Tiểu tử này!
Khốn khiếp!
Khương Phù cố nén khóc, môi đỏ hé mở.
Chỉ cần đoán cũng biết là muốn tranh thủ cho mình.
Đúng như dự đoán.
“Ta không đồng ý.”
Lòng ta hài lòng, vui sướng, cố kìm nén nụ cười.
“Trời không tuyệt đường người.”
“Nhưng ta rất thích nàng, hãy để nàng chuộc tội bằng cách hầu hạ ta trong cung.”
Haha.
Quả là một đại lão thanh liêm.
Quả là người có trái tim nhân ái.
Thần kinh.
Ngươi cũng ch.ết đi.
Haha.
Phiền chớt mất.!
Hèn vl.
Không ai quan tâm.
Triệu Dịch thậm chí còn kéo Khương Phù đi xa để cãi cọ.
^^
Thật ấm áp quá đi, rất chu đáo.
Cuối cùng, Triệu Dịch bế ngang Khương Phù, đưa về tẩm cung.
Lúc đi ngang qua ta, hắn ta buông một câu:
“Từ nay về sau, ngươi chính là cung nữ thân cận của A Phù.”
“A Phù nhân từ, tha mạng cho ngươi, còn không mau tạ ơn?”
… Ta lại cám ơn quá.
Ở bên cạnh hai người các ngươi còn không bằng ch.ết đi.
Ta không phải là kẻ cùng đường, ta vẫn còn hai con đường chế.t.
4
Khương Phù vẫn còn nhớ bản thân đang tức giận, vùng vẫy trong vòng tay bạo quân.
Không thể kìm nén, nàng hóa thành một con cá bướng bỉnh.
Đá văng đôi giày.
“Mù quáng! Còn không nhặt lên cho A Phù mang vào, nàng cảm lạnh ta sẽ ché.m đầu tất cả các ngươi!”
Đột nhiên thấy cái cổ lạnh lẽo, hóa ra Diêm Vương hiển linh rồi.
Sau mười lần ta cố gắng mang giày cho Khương Phù, nhưng đều bị nàng đá văng ra, ta đành buông xuôi.
Đôi giày lăn lóc trên sàn nhà.
Bạo quân ôm Khương Phù đang ngọ nguậy bằng một tay, tự mình mang giày cho nàng.
Ôm bằng một tay cơ đấy.
Đúng là cậu bé Astro.
Từ công công theo sau, nói:
“Chỉ có nương nương mới có thể khiến hoàng thượng cúi đầu.”
Khương Phù nghe vậy, e thẹn vùi đầu vào lòng Triệu Dịch.
Bạo quân nheo mắt lại.
Ta hỏi thị vệ xem hắn nghĩ như nào.
Hắn liền bảo:
“Muốn di cư quá đi, đất nước này không còn tương lai nữa rồi.”
Ta vỗ vai hắn, an ủi:
“Không sao đâu.”
“Chẳng phải mọi thứ đã rõ ràng rồi sao?”
5
Hôm nay là ngày thứ ba ta hầu hạ Khương Quý Phi.
Giờ Mão đầu khắc.
Tức là 5 giờ sáng.
Ta đang lấy sương sớm cho Khương quý phi, để nàng dùng pha trà mỗi ngày.
Nàng nói:
“Mỗi sáng thức dậy, ta đều phải uống một tách trà sương sớm, đã thành thói quen rồi, không uống thì cả ngày sẽ mệt mỏi.”
“Vì vậy việc thu thập sương sớm rất quan trọng, ta không dám nhờ vả ai khác.”
Nàng nắm lấy tay ta, giọng nói tha thiết:
“Trần Hạnh tỷ, tỷ sẽ không từ chối ta chứ?”
Ta nắm chặt tay nàng đáp:
“Tất nhiên rồi, nương nương.”
“Vậy thì bây giờ nương nương có thể ra lệnh cho các thị vệ hạ ki.ếm xuống chút được không?”
“Thiếp sợ kiếm.”
Năm giờ sáng.
Ta không ngủ được, mà cũng không dám ch.ết.
Vác một cái bình lớn đi khắp nơi.
Vừa lạnh vừa nặng.
Ch.ết tiệ.t.
Lúc nào cũng thật muốn tìm người trừng trị các ngươi.
Trên đường gặp gỡ những cung nữ khác.
Thật kỳ lạ.
Bộ quy tắc kỳ lạ trong cung là phải uống sương sớm hay gì?
Ta vặn vẹo mông tiến đến gần:
“Quý phi nhà ngươi cũng uống trà sương sớm à?”
Nàng ta mắt thâm như gấu trúc, ngáp dài, vẫy tay với ta:
“Sao có thể chứ.”
“Đây là trà mà Hi phi nương nương dặn mỗi ngày phải dâng cho Hoàng thượng.”
Thật thảm thương.
Hóa ra thực sự còn có người cùng cảnh ngộ với ta.
6
Hôm nay việc thu dọn diễn ra chậm chạp, lúc quay về cung vừa vặn gặp Thượng Quan Từ đến dâng trà.
Trà mà Hi phi định dành cho Hoàng đế đã bị ông ta chuyển tay cho Khương quý phi.
Khương Phù hếch mũi coi thường.
Vẫn đang giận dỗi với bạo quân.
Kêu đặt trong điện đi, có chếc cũng không thèm dùng.
Ủa, mà từ từ…
Các ngươi …
Sao không nói sớm là đã có người tặng rồi chứ!
Rồi ta dậy sớm đi thu sương chi cho mệt vậy?
Ngày thứ hai.
Sau khi ngủ một giấc ngon và ăn sáng no nê, ta cầm bình nước lắc lư đi đến đại sảnh.
Rót đầy nước gừng thơm ngon.
Rồi dùng nước giếng để đổ đầy bình cho Khương phi.
Hí hí.
Kế hoạch hoàn hảo.
Cười ỉ.a, căn bản không ai nhận ra có cái gì sai.
Ta chỉ nói một ví dụ thôi nhá.
Đầu óc nhạy bén thế này, vào cung tung hoành với ta quá là đơn giản luôn.
7
Chào buổi sáng nha.
Ai mới thực sự là người “tốt” đây?
Tối qua tên bạo quân cùng Khương quý phi vô cùng thân mật.
Hai người đã hòa giải.
Còn ta thì phải còng lưng ba lần khuân nước trong đêm.
Một thùng nặng mấy chục cân.
Sáng dậy đau nhức hết cả vai gáy.
Haha.
Chắc là đang giúp ta có thêm cơ hội làm việc đây mà.
Có đâu cái gọi là “thời bình yên tĩnh lặng”, chỉ là có người đang âm thầm gánh vác thay cho các người mà thôi.
Nhớ mà ghi vào trong đầu đấy.
8
Tên bạo quân gần đây đã dừng lạm sát người vô tội.
Từ thái giám nói rằng nguyên nhân là do Khương quý phi:
“Hoàng thượng mắc bệnh đau đầu, mỗi khi bệnh tái phát lại trở nên nóng nảy, khó kiểm soát.”
“Thật đáng thương cho ngài ấy.”
Đợi đã.
Vậy những người sơ hở là bị giế.t như chúng ta bấy lâu nay thì sao?
Là n.ô lệ h.èn m.ọn à?
“Hương thơm cơ thể của Khương quý phi có thể làm dịu cơn đau đầu của Hoàng thượng.”
“Thật là mối lương duyên trời định.”
Được rồi.
Đừng nói nữa.
Câu nào nghe cũng ngứa hết cả đí.t.
Thế giới này đúng là một bộ não CP khổng lồ.
Là người qua đường, ta thấy bọn họ đi.ên cả rồi.
9
Hôm nay là tháng đầu tiên ta vào cung làm việc.
Cảm thấy mình như một cung nữ chính hiệu.
Khương Phù bỗng nảy ra một ý tưởng, định tự tay nấu ăn cho bạo quân.
“Đừng mà nương nương——”
“Ngài là người quý phi vàng ngọc, Hoàng thượng sẽ không cho phép ngài dính vào những thứ bẩn thỉu này đâu!”
Khương Phù nhấc váy lên, vẻ mặt cứng rắn đẩy ta ra:
“Ngươi tránh ra, có chuyện gì xảy ra ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Không được.
Nghe như thể ngươi có thể cản được tên đ.iên đó vậy.
Ta muốn khuyên thêm một điều nữa.
“Ai nói thêm một câu nữa thì tự đi lĩnh phạt!”
Chán quá!
Vốn dĩ đi làm đã phiền phức rồi.
Khương Phù tự lỡ tay làm bỏng hai nốt to trên tay, ủ rũ bưng mâm thức ăn ra ngoài.
Đặt rau xuống sau, nàng đảo mắt nhìn quanh tẩm cung, ánh mắt sáng lên.
Có gì đó không ổn.
Đúng như dự đoán.
Nàng hân hoan thông báo với ta:
“Nấu ăn không giỏi thì dọn dẹp tẩm cung đi.”
Được rồi, nương nương cao quý của ta ơi.
Làm lụng vất vả hết sức, kết quả lại dọn dẹp tẩm cung cho tan hoang hết hồn.
Tuyệt vời, đúng là cao thủ mới làm được cỡ vậy!
Ta còn chưa kịp dọn dẹp lại mớ hỗn độn này, thì Từ thái giám đã dõng dạc thông báo:
“Hoàng thượng giá lâm!”
Xong rồi.
Ch.ết đến nơi rồi.
Tên điê.n đến rồi, mau tránh hết ra!